- Ngũ hoàng tử. Tinh Hồn, ngươi…
Lý Tinh Vân đôi mắt trợn ngược, vừa tức giận vừa không giấu nổi sự kinh ngạc, còn thoáng qua một nét hãi hùng. Ngay cả người mạnh nhất ở đây mà cũng không thể tiếp được một chiêu của Tinh Hồn, vậy thực lực hiện tại của hắn khủng bố đến chừng nào? Lý Tinh Vân đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, vừa đảo mắt nhìn thì thấy Tinh Hồn đang ở trước mặt mình, khuôn mặt không giấu được sự sợ hãi.
- Vạn lý tuyết phiêu.
Không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống, lờ mờ xuất hiện một màn sương. Rồi dần tụ lại thành một tầng băng phong, từ trên cao đổ ào xuống đầu Tinh Hồn. Chiêu này Lý Tinh Vân đã luyện tới bật tiểu thành chiến kỹ, cùng giai cấp chẳng có mấy người tiếp được. Nhưng đáng tiếc, người trước mặt hắn hiện giờ lại là một tên biến thái, dường như đối với người này không gì là không thể. Lý Tinh Vân dồn toàn lực xuất ra một chiêu này, nhưng thậm chí một phần cũng không nắm chắc có thể làm bị thương được Tinh Hồn.
Và dự cảm của hắn là hoàn toàn chính xác. Tinh Hồn nhìn tuyết phiêu ào ào đổ xuống, khuôn mặt không chút biến đổi, đôi mắt màu huyết ngọc nhìn xuyên qua màn tuyết phiêu, tựa như cự long nhìn con kiến hôi yếu đuối đang cố vùng vẫy, hừ lạnh một tiếng. Hai tay biến ảo, lam quang nhẹ nhàng tán xạ, vẽ ra đồ án hình bát quái. Sau đó hữu thủ nắm thành quyền, toàn thân tỏa sáng rực rỡ, dễ dàng bay xuyên qua màn phiêu tuyết của Lý Tinh Vân.
- Bát cực đại địa chấn.
Sắc mặt Lý Tinh Vân biến ảo, thậm chí không kịp đỡ đòn đã ăn trọn một quyền. Hắn hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, khí huyết tán loạn, lục phủ ngũ tạng đảo lộn. Y phục của hắn tan nát, để lộ ra một chiến giáp màu lam óng ánh. Để ý kỹ thì trên chiến giáp này cả Lý Tinh Vân xuất hiện một vết rạng nhỏ. Không ngờ một kiện chiến giáp Thiên cấp sơ giai vừa chịu một quyền của Tinh Hồn đã xuất hiện tổn thương, đây là một điều mà không phải cường giả Thiên thần cảnh vừa mới tấn chức làm được. Cũng phải nói rằng, nhờ kiện chiến giáp này mà Lý Tinh Vân mới thoát khỏi miệng tử thần, nếu không thì có lẽ lúc này hắn đã đi gặp Diêm vương rồi.
Tinh Hồn cũng trúng phải phản phệ, thế nhưng không vì thế mà hắn dừng tay. Theo lẽ thường thì lúc này Lý Tinh Vân đã nằm dài trên đất cách chỗ này phải mấy trăm trượng, bởi một quyền vừa rồi ngay cả Trịnh Trường Không còn không tiếp được cơ mà. Nhưng hắn lại không thế, bởi vì hắn bị Tinh Hồn giữ lại. Ánh mắt Lý Tinh Vân sợ hãi tột độ nhìn Tinh Hồn ở trên lãnh đạm nhìn xuống, giọng điệu run rẩy nói:
- Không… đừng…
Nhìn Lý Tinh Vân lúc này như một thiếu nữ bị gã háo sắc nào đó cưỡng gian vậy. Còn người sắm vai tên háo sắc, dĩ nhiên là Tinh Hồn. Có điều, không phải là tên háo sắc, mà là tử thần đòi mạng Lý Tinh Vân. Tinh Hồn ánh mắt sắc bén như kiếm, lời nói không giấu sát khí:
- Lần đó ngươi đã tát nàng bằng cánh tay này. Vậy trước tiên để ta lấy nó đi.
- Không…
Tiếng *rắc* giò tan lạnh lùng vang lên, tuy không to nhưng cái hình ảnh này, âm thanh này lọt vào tai Trịnh Trường Không, Trịnh Dương Không và Sở Hóa Long lại cực kỳ khủng bố. Tinh huyết đỏ rực bay tung tóe, dính cả vào người Tinh Hồn. Trên bàn tay hắn đang nắm một vật, chính là cánh bay phải của Lý Tinh Vân. Từng giọt máu tươi nóng hổi còn đang nhỏ giọt, nhìn rất ghê rợn.
- Á… tay, tay của ta...
Lý Tinh Vân rơi xuống mặt đất lạnh, tay trái ôm lấy vai phải, máu tươi như suối chảy loan, khuôn mặt anh tuấn bây giờ trông rất khó coi, mồm không ngừng la hét thảm thiết. Âm thanh giống như heo bị thọc tiết. Quả là thê thảm. Chẳng ngờ được có một ngày, một vị công tử tôn quý của Lý gia, thiên tài trẻ tuổi một phương giờ đây bị phế đi một tay bởi chính kẻ địch của mình.
Bỗng có một vật gì đó từ trên cao rớt xuống cạnh hắn, nhìn kỹ lại mới nhận ra, đó chính là cánh tay phải của hắn. Khuôn mặt đau đớn, tức giận và độc ác nhìn cánh tay bị phế đi, rồi lại trừng mắt nhìn Tinh Hồn, âm lệ quát:
- Tinh Hồn, ta thề không đội trời chung với ngươi. Rồi sẽ có một ngày ta sẽ nghiền nát ngươi như sâu bọ.
Tinh Hồn nheo mắt lại, nhàn nhạt nhìn Lý Tinh Vân:
- Ta khẳng định, ngày đó sẽ không bao giờ có. Đừng nói là ngươi, ngay cả Trịnh Thần Không cuối cùng cũng sẽ bị ta giết chết.
Rồi hắn chẳng quan tâm gì đến Lý Tinh Vân kia đang chửi mắng thậm tệ, dù sao thì Tinh Hồn đã phế đi một tay, còn lưu lại trên người Lý Tinh Vân một đạo cấm chế, tin tưởng rằng hắn sẽ chẳng thể làm gì được nữa. Sau đó Tinh Hồn mới quay người lại, đôi mắt biến lạnh lóe chút hàn quang:
- Bây giờ tới lượt ngươi, Sở Hóa Long.
Người tiếp theo mà hắn muốn trừng trị, chính là Sở gia đại công tử Sở Hóa Long. Đối với Tinh Hồn, nỗi thống hận đối với Sở Hóa Long còn lớn hơn cả mấy tên kia cộng lại. Nhớ năm đó, Sở gia đối xử với mẫu tử Tinh Hồn tệ bạc, chịu bao nhiêu sự chà đạp và sỉ nhục. Cuối cùng mẫu thân Vân Tuyết, người mà hắn kính trọng nhất bị mấy huynh đệ Sở Hóa Long giết chết. Đối với Tinh Hồn bây giờ mà nói, Sở gia gặp một người giết một người, ngoại trừ cô gái ấy ra.
- Tinh Hồn, ngươi là tên vong ơn bội nghĩa. Sở gia ta thấy mẹ con ngươi tội nghiệp mà đem về chăm sóc. Không ngờ các ngươi không những không những không biết ơn, mẹ ngươi mê hoặc phụ thân ta, còn ngươi thì ra tay đả thương đệ đệ ta. Thật không biết liêm sỉ là gì.
Sở Hóa Long thậm tệ quát mắng. Nghe cứ như rằng Sở gia của hắn vô cùng cao thượng cứu vớt mẫu tử Tinh Hồn vậy. Mỗi câu mắng nhiết rơi vào tai Tinh Hồn, càng nghe thì sát khí của hắn càng dâng cao. Long vương ấn giữa trán Tinh Hồn rực sáng lên, phảng phất như đồng cảm với tâm trạng của hắn. Sở Hóa Long cảm thấy như mình bị nhốt vào hầm băng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Chỉ thấy tay phải của Tinh Hồn xuất hiện một luồng tử khí, trong chớp mắt ngưng động lại thành một lưỡi kiếm.
Bỗng nhiên một cái bóng nhanh như chớp xuất hiện sau lưng Tinh Hồn, đích thị là Trịnh Dương Không. Toàn thân hắn phát ra tia lôi điện lách tách, ngưng tụ thành quyền cực nhanh cực mạnh tấn công Tinh Hồn từ phía sau. Lôi quyền đấm xuyên qua cơ thể Tinh Hồn. Vừa nhìn thấy, Sở Hóa Long ánh mắt bộc lộ sự vui mừng. Chiêu kéo dài thời gian của hắn đã có hiệu quả. Nhưng đáng tiếc, hắn chưa kịp nở một nụ cười thì nỗi ác mộng xuất hiện trở lại.
Một giọng nói lạnh lẽo như từ chốn cửu u vang lên, thì thầm bên tai của Trịnh Dương Không:
- Muốn đánh lén ta, ngươi còn chưa xứng.
Tay trái vung một đấm thẳng vào mặt Trịnh Dương Không, còn tay phải với tử kiếm khí, chém một đường rất đẹp mắt. Chí nghe Trịnh Dương Không hét thảm, thanh âm so với Lý Tinh Vân bị phế một tay không khác là bao, thậm chí còn có phần lớn hơn. Bởi vì, một chân của hắn đã bị Tinh Hồn chém đứt. Trịnh Dương Không rơi bệch xuống bình địa, hai tay không ngừng ôm chân trái bị cắt đi mà lăn lộn gào khóc. Trộm gà không được còn mất nắm gạo, cái giá phải trả chính là chân trái của hắn.
Một người nằm hấp hối dưới cái hố sâu, một người thì phế đi một tay, người kia thì phế đi một chân. Bốn người mới vừa rồi còn sát cánh cùng nhau, bây giờ chỉ đơn độc còn lại Sở Hóa Long. Nhìn khuôn mặt của hắn bây giờ rất thảm hại, khó coi, mồ hôi lạnh ướt đẫm trên trán. Ác mộng, đây chính là ác mộng. Thế gian này thật đúng là không chuyện gì không thể xảy ra. Từ một tên sâu bọ ăn bám, bây giờ lại trở nên cường đại, một ác quỷ đòi mạng cả Sở gia. Rất khó tin, nhưng đây chính là sự thật.
*Bốp*, một cái tát giòn giã, dấu tay đỏ hỏn còn in lên mặt Sở Hóa Long. Trên miệng xuất hiện một tia máu. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình đảo lộn, không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Rồi lại một tiếng bốp nữa, khẽ kêu vài tiếng răng rắc. Tinh Hồn cho Sở Hóa Long ăn một tát, rồi tiếp tục bồi lên ngực hắn một cước, khiến cho Sở Hóa Long choáng váng đầu óc, vô lực ngã trên mặt đất.
Ở đằng xa, mấy tên Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Long Vũ, Phạm Tiêu, Nhậm Phi Yến và Mộc Lâm Nhi không dám tin vào mắt mình. Người đó thực sự là Tinh Hồn mà bọn họ quen biết sao? Quá cường đại, trong đầu họ lúc này nổi lên một cơn sóng thật lớn. Chỉ trong vài chiêu đã hạ gục được bốn gã thiên tài nổi danh khắp Thiên Phong quốc, một điều mà xưa nay chẳng mấy ai làm được.
Nhậm Phi Yến đôi mắt đẹp dán lên người Tinh Hồn, nội tâm của nàng bây giờ rất khó tả. Vừa vui mừng, vừa kinh hãi… con người đó, sao bây giờ lại trở nên đáng sợ đến như vậy? So với lúc hắn hóa thành ma quỷ, thì giờ đây hắn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần. Một người trước đây tuy ít cười ít nói, nhưng lại rất tốt bụng, ôn hòa mà bây giờ đã quay ngoắc một trăm tám mươi độ, giống như trở thành một con người khác.
Già Diệp một bên đỡ Hoàng Bắc Nguyệt, một bên trịnh trọng quan sát cuộc chiến. Người nắm giữ thần khí này không biết là tốt hay xấu. Nếu là người tốt thì không có gì để nói rồi. Nhưng mà, hành vi của hắn quá sức tàn bạo, độc ác, ra tay chớp nhoáng không cho địch thủ một cơ hội nào. Liệu có nên… vừa mới nghĩ thôi thì Già Diệp đã thấy rùng mình rồi. Muốn thu lại thần khí từ tay kẻ đó, phải hỏi mình có bao nhiêu cái mạng. Chưa kể đến, kẻ đó còn có Uy lam thanh long và Cửu vĩ hỏa phượng hoàng chống lưng.
Trở lại với cuộc chiến. Tinh Hồn nhìn xuống Sở Hóa Long bằng ánh mắt đầy sát khí, nội tâm chợt nhớ đến mẫu thân của mình: “Mẫu thân, không lâu nữa, nhi tử sẽ đem từng người Sở gia xuống địa ngục, dùng máu của chúng tế trước mặt người.” Đột nhiên Tinh Hồn cảm thấy có chuyện gì đó hơi bất thường, bất chợt liếc qua nhìn chỗ Lý Tinh Vân. “Hả, hắn biến đi đâu rồi?” Tinh Hồn trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn.
Lại trông sang cái hố sâu kia, phát hiện hơi thở của Trịnh Trường Không từ lúc nào đã mất tung tích. Chẳng lẻ…
- Trịnh Trường Không, ngươi dám…
- Chủ nhân, cẩn thận. Cuồng long quán nhật.
Tinh Hồn đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có cái gì đó đang đánh tới. Do tập trung tìm Trịnh Trường Không nên hắn không kịp phản kháng. Uy lam thanh long kịp thời xuất ra một chưởng, ảo ảnh cuồng long sáng như thái dương từ trên cao giáng xuống, uy long cuồn cuộn, há miệng thôn phệ cự chưởng kia. Nếu như trúng phải chiêu đó, Tinh Hồn tuy rằng không bị thương nặng gì, nhưng mà nó khiến hắn rất khó chịu. Chưởng vừa rồi như xuất hiện từ hư vô, làm cho hắn không kịp trở tay. Đột nhiên lại nhìn thấy, Sở Hóa Long từ lúc nào cũng đã biến mất. Tinh Hồn gầm lên một tiếng, trong chớp mắt, khuôn mặt hắn từ giận dữ trở thành giống ác quỷ xuất thế. Đôi mắt lóe một tầng quang mang, thiên uy xuất hiện:
- Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn!
Kích hoạt đại thần thông Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn, thiên uy trực tiếp bao phủ lên người Trịnh Dương Không.
- Chết tiệt!
Từ hư không, một giọng nói khàn khàn tức giận gầm rú:
- Tinh Hồn, ngươi cứ tung hoành một thời gian nữa đi, rồi sẽ có một ngày bổn hoàng tử quay lại lấy cái mạng chó của ngươi. Lục hoàng đệ, Thái tử cùng các hoàng huynh nhất định sẽ báo thù cho đệ.
Nói xong, một vầng kim quang tỏa sáng rực rỡ bừng lên. Ẩn hiện trong đó là ba người Trịnh Trường Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân. Trong lúc Tinh Hồn bận trừng phạt Trịnh Dương Không, SỞ Hóa Long và Lý Tinh Vân thì Trịnh Trường Không âm thầm lấy đan dược phục hồi lại nguyên lực, tiếp tục lấy tiếp phù chú bố trí ở một góc. Cuối cùng, hắn thúc ép, kích hoạt toàn bộ tìm năng cơ thể tạo ra Nghịch thiên di hành trận. Do trận pháp này tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng với tiêu sao rất nhiều nguyên lực nên hắn mới không ra tay ngay. Có thể nói, đây chính là bùa cứu mạng cuối cùng của hắn. Lý Tinh Vân và Sở Hóa Long ở gần chỗ của Trịnh Trường Không nên hắn chớp thời cơ cứu hai tên này, kích hoạt phù chú bất ngờ tấn công Tinh Hồn để có thời gian cứu luôn Trịnh Dương Không. Đáng tiếc lại bị Uy lam thanh long phát hiện, Tinh Hồn lập tức phát ra Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn uy hiếp.
Không còn lựa chọn nào khác, Trịnh Trường Không buộc phải từ bỏ hy vọng cứu Lục hoàng đệ của mình, dẫn Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân tẩu thoát. Nếu như chậm một giây, chắc chắn sẽ bị Tinh Hồn lưu lại. Và kết quả chính là cái chết. Nếu ai nhìn vào, có thể thấy được đôi mắt của Trịnh Trường Không chằn chịt tia máu, cùng với vẻ bất lực và giận dữ. Bỏ lại huynh đệ ruột thịt cùa mình, trong lòng của hắn đau khổ đến nhường nào.
- Cửu liên viêm thiên giáng.
Song thủ kết ấn, từ trên bầu trời xuất hiện một vòng hỏa ấn. Chín đóa hỏa liên hoa rực rỡ bùng cháy, hủy diệt một vùng rộng lớn. Người ra chiêu vừa rồi hiển nhiên là Tinh Hồn. Hắn muốn ngăn chặn đường lui của Trịnh Trường Không, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Cửu liên viêm thiên giáng đánh vào hư không. Tinh Hồn ghiến chặt răng, tay nắm chặt lại, gầm lên một tiếng long ngâm. Mấy tên Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Nhậm Phi Yến… giật mình run sợ.