Thương Kỳ ở Tứ Hải vương triều này cũng rất có danh tiếng, đương nhiên đó là nhờ gia tộc của hắn, thế nên đối với hắn mà nói thì công việc này không quá khó khăn. Trong tay Thương Kỳ vừa có tiền vừa có quyền, miệng hô hào vài tiếng, chỉ cần mấy tên này không có công phu “miệng sư tử” thì thuyết phục bọn họ rất dễ dàng. Tinh Hồn hoàn toàn tin tưởng giao công việc này cho Thương Kỳ, đồng thời cũng muốn xem thử biểu hiện của hắn như thế nào. Một kẻ vừa nhát gan vừa hám lợi như Thương Kỳ, há có thể bỏ qua cơ hội thăng tiến tốt như vậy, liền vận dụng sở trường của mình bắt đầu kế hoạch của Tinh Hồn.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Trở lại trước khi yến tiệc bắt đầu một ngày, cũng trong một đêm khuya vắng vẻ, ánh trăng bị mây đen che khuất, tiếng gió thổi xào xạc qua những tán cây, đâu đó tiếng côn trùng khẽ vang lên. Đêm nay, tại Thiên Phong đế đô, bất chợt xuất hiện những cơn gió lạnh lẽo lạ thường. Mặc dù bây giờ là thời gian cuối năm, thế nhưng Thiên Phong thành chưa bao giờ lạnh lẽo đến như thế này.
Mỗi khi gió thổi qua khiến người ta ê buốt da thịt, gió lạnh thấu xương, lâu lâu tiếng gió thổi bên tai tạo thành âm thanh sắc nhọn. Đêm hôm nay, hàn khí nhẹ nhàng hàng lâm, mỗi khi rít lên lại nghe rợn người, tựa hồ như âm thanh tử thần chào đón một kẻ sắp đến với chốn cửu u vậy.
Trường Sinh điện, dù là ban ngày hay ban đêm vẫn luôn có những cao thủ bảo vệ trong tối lẫn ngoài sáng. Thế nhưng đêm nay thật kỳ lạ, nếu có ai có can đảm dùng thần thức quét một vòng thì liền cảm giác, ngoại trừ có một vài người đứng gác thì không còn có bất kỳ một cao thủ nào khác ẩn mình trong bóng tối, âm thầm thủ hộ Trường Sinh điện cả.
Còn nhớ mấy tháng trước, Trường Sinh điện phải tiếp nhận hai đại nhân vật, một người là Hoàng tử Trịnh Trường Không, người kia là công tử Lý gia Lý Tinh Vân. Phải mất nhiều thời gian và công sức, Trường Sinh điện mới có thể kéo lại tính mạng của hai người này từ quỷ môn quan trở về.
Trịnh Trường Không tuy rằng bị Tinh Hồn đánh trọng thương cực nặng, tiếp đó hao tổn bổn mệnh chi lực thi triển Nghịch thiên di hành trận trốn từ Di vong chi địa về đến Thiên Phong thành, nhờ vậy mới thoát được một kiếp. Nhưng đồng thời hắn phải trả một cái giá rất đắt, kinh mạch bị phế, đan điền vỡ nát, duy trì được chút hơi tàn đã là may mắn lắm rồi.
Tưởng rằng cả đời vĩnh viễn trở thành một phế nhưng, nhưng chẳng biết nhờ vào kỳ tích gì mà hơn nửa tháng trước lại có thể tu luyện trở lại. Hơn nữa tốc độ tu hành so với trước đây cơ hồ nhanh hơn gấp hai lần, nhanh thì bốn tháng, chậm thì nữa năm, chắc chắn Trịnh Trường Không sẽ phục hồi lại tu vi trước đây. Thậm chí là còn mạnh mẽ hơn nữa. Một trong bảy vị vương tử đã bị vẫn lạc khi lịch lãm tai Di vong chi địa, chính là Trịnh Dương Không.
Đối với Thiên Phong quốc mà nói thực sự là một thiệt hại cực kỳ to lớn. Nếu như Trịnh Trường Không mà còn bị phế nữa, nói không ngoa có thể động đến căn cơ của Thiên Phong quốc. Nhưng bây giờ Trịnh Trường Không so với trước đây còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, cơ hồ giúp cho Thiên Phong quốc tiềm lực càng được nâng cao.
Nói đến Trịnh Trường Không, Trịnh Dương Không thì không thể không nói đến hai nhân vật cùng đồng hành với họ, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân. Sở Hóa Long dù bị Tinh Hồn đánh trọng thương, nhưng vết thương không nặng, sớm đã phục hồi hoàn toàn, tu vi lại càng được bạo tăng, hiện tại đang bế quan trong Thánh cảnh Thiên Lam thần điện.
Lý Tinh Vân thì không được may mắn như Trịnh Trường Không và Sở Hóa Long. Hắn một tay bị phế, đan điền cũng bị phế, ngày đó Tinh Hồn chưa kịp ra sát chiêu thì đã bị Trịnh Trường Không đem bỏ trốn, chứ nếu không bây giờ đã là một đống xương lạnh rồi.
Sau khi trở về, mặc dù đã được chạy chữa rất nhiều, rốt cuộc phế nhân vẫn là phế nhân. Từ một người được gia tộc kỳ vọng trở thành một kẻ bỏ đi, thế nên đối với Lý Tinh Vân, hắn rất căm hận Tinh Hồn, hận đến tận xương tủy. Hắn rất muốn báo thù Tinh Hồn, nhưng đáng tiếc lực bất tòng tâm.
Hiện tại Lý Tinh Vân vẫn đang trị thương ở Trường Sinh điện, theo như Tư Mã Thương nói thì hắn vẫn cần được tịnh dưỡng, chưa thể trở về Lý gia được. Thỉnh thoảng Lý gia có người đến thăm, và cả Yến Ngọc Lan nữa. Dù sao Yến Ngọc Lan trên danh nghĩa vẫn có thân phận là thê tử Lý Tinh Vân, đến chăm sóc hắn là lẽ đương nhiên.
Chỉ là, một kẻ tâm tư cao ngạo như Lý Tinh Vân có thể chịu gặp nàng. Lúc Tinh Hồn đánh bại hắn, đem Yến Ngọc Lan bỏ trốn, từ đó đến nay hai bên Lý gia và Yến gia vẫn chưa tiến hành hôn lễ trở lại. Đó là bởi vì Lý Tinh Vân muốn giết chết Tinh Hồn để trả thù rửa hận, sau đó mới có tâm trạng cưới Yến Ngọc Lan. Đáng tiếc, hận này chưa trả lại thêm hận khác chồng chất lên nhau, chỉ sợ cả đời này, Lý Tinh Vân cũng không thể rửa hận được.
Đêm khuya thanh vắng một mình, Lý Tinh Vân hiện tại đã không còn giống như trước đây, từ một nam tử tuấn mỹ mà bao nhiêu mỹ nhân trong kinh thành thầm thương trộm nhớ, hiện tại nhìn gầy ốm xanh xao, ánh mắt hốc hác nhưng mang đầy niềm hận thù.
Y phục trên người xuề xòa, mái tóc rũ xuống, trong màn đêm u tối, nhìn Lý Tinh Vân thảm bại vô cùng. Sở Hóa Long trước đây cũng từng giống như hắn, bởi vì cái chết của Sở Tiểu Điệp mà trở thành một kẻ mất hồn, không khác gì một các xác di động cả. Nhưng cuối cùng hắn đã có thể tự mình đứng dậy, tu vi tịnh tiến, sớm đã trở thành cao thủ nhất lưu ở Sở gia rồi. Còn Lý Tinh Vân thì không được như vậy. Cơ hồ vận khí của hắn từ lúc gặp Tinh Hồn thì đã tận rồi.
Cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến cho mái tóc xuề xòa và y phục của hắn bay lất phất, thậm chí là một bên cánh tay bị gió thổi phần phật, chính là cánh tay bị Tinh Hồn phế đi. Hắn ngồi trên bàn, một tay cầm vò rượu không ngừng uống và uống. Nhìn xung quanh hắn, ít nhất cũng phải hơn chục vò rượu loại nặng. Có lẽ Lý Tinh Vân muốn uống thật say để quên đi nỗi nhục nhã bi ai này. Một đời phong lưu bây giờ lại thảm bại như một con chó, thực sự khiến người ta bi đát.
Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân đang chậm rãi đi về hướng căn phòng của Lý Tinh Vân. Hắn sớm đã mất đi tu vi, lại còn chiềm trong men rượu, làm sao có thể cảm giác được có người đang đến. Mà cho dù hắn có biết thì cũng chẳng thể làm gì được ngoại trừ quát mắng. Hiện tại, dù là một người bình thường cũng có thể quật ngã hắn một cách dễ dàng, đừng nói chi là vị cao thủ đang đi đến.
Tiếng két kéo dài ỉ ôi vang lên trong màn đem huyền bí, Lý Tinh Vân mơ hồ đưa mắt nhìn về cánh cửa. Chỉ thấy đứng nơi đó là một nam tử trẻ tuổi phi thường tuấn tú, đầu đội tử ngọc kim quan, trên người vận thanh dụ long bào, hong quấn ngọc đái, chân xuyên long ngoa, vừa nhìn đã biết là một vị vương tử.
Y ánh mắt nhìn Lý Tinh Vân, dường như xuất hiện một tia thương hại. Trước đây khi Lý Tinh Vân chưa bị phế, hắn có vài lần cùng với Lý Tinh Vân giao thủ, thắng thua đôi lúc khó phân, nhờ vậy mới có thể kết giao bằng hữu. Chỉ là bây giờ… hắn thở dài một cái, như âm thanh than thở cho một đời thiên tài.
- Thất vương tử, ngài đến đây làm gì? Sỉ nhục ta sao? Cười nhạo ta sao? Ha ha ha…
Người đến chính là thất vương tử Trịnh Chính Không. Mục đích Trịnh Chính Không đến chỗ này tuy rằng chưa biết để làm gì, nhưng tuyệt đối không phải để cười nhạo Lý Tinh Vân. Nếu không thì hắn đã không có thái độ cảm thông với Lý Tinh Vân như vậy.
Trịnh Chính Không ánh mắt nhìn quanh gian phòng, mùi rượu nồng nặng trong không gian. Rượu mà võ giả uống đều là loại cực mạnh, người bình thường tuyệt đối không thể chịu được. Uống vào một ngụm chỉ sợ mãi mãi không thể tỉnh dậy. Trịnh Chính Không cũng là một người thích uống rượu, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại của Lý Tinh Vân, quả thực chẳng còn tâm trạng nào để uống cả. Dù rượu ngon giờ này để trước mặt hắn thì cũng chẳng khác gì nước lã.
Một năm nay quả thực có quá nhiều biến động lớn. Đầu tiên là uy nghiêm của Thiên Phong quốc bị xem thường, hai trong bảy vị vương tử, một người trọng thương, một người mất mạng; Thái tử Trịnh Thần Không thì như biến thành một con người khác, hành động vô cùng thị huyết tàn bạo… và còn rất nhiều điều khác nữa. Thế sự bây giờ có quá nhiều thay đổi.
Trịnh Chính Không khẽ lắc đầu, chậm rãi bước vào, vừa đi vừa nói:
- Ngươi bây giờ không xứng để bổn vương tử cười nhạo.
- Chí lý, rất chí lý. Thất vương tử nói không sai chút nào. Ha ha ha… ta bây giờ thậm chí còn không bằng một con chó nữa. Ha ha…
Lý Tinh Vân cười như điên dại, lại tiếp tục nâng vò rượu lên mà tu ừng ực. Toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu, nhưng điều đó hiện tại Trịnh Chính Không nửa điểm cũng không để tâm. Hắn ngồi xuống ghế, đối diện với Lý Tinh Vân, hỏi:
- Ngươi tuy rằng hiện tại rất thảm bại, điều này chỉ bởi vì một người duy nhất. Ngươi vẫn còn hận hắn chứ?