- Vậy sao?
Diệp Hoàng gương mặt nở nụ cười, nói tiếp:
- Ta dù sao cũng là trưởng bối, ngươi không thể kính trọng một chút được à?
- Ta trước giờ nửa điểm cũng không hề để tâm đến việc này. Nếu ngươi mạnh hơn ta, muốn gì cũng được. Nhưng nếu là ngược lại thì là một chuyện khác.
- Ha ha, ngươi nói thật chí lí. – Diệp Hoàng lớn tiếng cười, hoàn toàn không có chút phong thái của bậc tiền bối chút nào cả. – Ngươi tên Dạ Quân nhỉ? Chúng ta sẽ còn gặp lại! À, thứ này trả lại ngươi. Chúc mừng đã trở thành quán quân. Việc tiếp theo sẽ do mấy người kia xử lý, ta đi trước đây!
Diệp Hoàng ném trẻ cây tiêu ngọc cho Tinh Hồn, sau đó chuyển người một cái liền không thấy đâu nữa. Chuyến vi hành đến đại quảng trường này đối với lão có lẽ thập phần hứng thú, đặc biệt là khi nói chuyện với Tinh Hồn. Chẳng biết giống như lời Diệp Hoàng nói, Tinh Hồn và lão sẽ còn tái ngộ không nữa? Nhưng mà đã có hảo cảm với một người như Diệp Hoàng, với Tinh Hồn chính là rất có lợi.
Diệp Hoàng rời khỏi, người đầu tiên tiến xuống đại quảng trường chúc mừng Tinh Hồn chính là Âu Dương Thiếu Cung. Âu Dương Thiếu Cung đối với Tinh Hồn hiện tại đã hoàn toàn thán phục, thua một cách triệt để.
- Dạ Quân huynh thâm sâu khó lường, Thiếu Cung quả thực được đại khai nhãn giới. Tuy rằng đã thua nhưng học được rất nhiều điều, đều là nhờ huynh cả.
- Nếu như có cơ hội, ngươi muốn luyện khí chi thuật của ngươi được nâng lên một tầm cao mới, vượt xa sự tưởng tượng của người khác chứ?
Tinh Hồn đôi mắt nhìn cây tiêu ngọc trên tay, thanh âm chậm rãi thần thần bí bí vang lên. Âu Dương Thiếu Cung hơi ngạc nhiên, không hiểu ý của Tinh Hồn là gì, nhưng như một phản ứng tự nhiên, y đáp:
- Tất nhiên là muốn.
- Tốt.
Sau khi Âu Dương Thiếu Cung xuống chúc mừng thì Diệp Nhất Phàm, Xích Đông Đình, Vi Nguyên và một số trưởng lão cũng đến chúng mừng Tinh Hồn trở thành quán quân của kỳ Luyện khí đại hội này. Có thể nói, Tinh Hồn đã đi vào truyền kỳ Luyện khí đại hội, người đầu tiên trong vòng bảy ngày luyện thành một kiện Bán thần khí vô thượng. Danh tiếng của hắn có lẽ trong vài ngày tới sẽ vang xa. Chỉ là, người tên Dạ Quân có lẽ sẽ biến mất, bởi vì vốn dĩ người này không hề tồn tại.
Diệp Nhất Phàm thích thú nhìn cây tiêu ngọc trong tay Tinh Hồn, nói:
- Quả nhiên bất phàm, tuy rằng Diệp tiền bối nói hơi quá, nhưng đúng là không sai chút nào cả. Dạ Quân huynh, huynh định đặt tên cây tiêu này là gì?
- Gọi là Cửu thiên nghi lai tiêu đi! – Tinh Hồn linh quang trong đầu lóe lên, liền nói.
- Cửu thiên nghi lai tiêu, rất thích hợp với nó. Ha ha… - Diệp Nhất Phàm cười tươi rói, sau đó nói tiếp – Đúng rồi, hai hôm nữa ta sẽ tổ chức yến tiệc, hy vọng Dạ Quân huynh và Âu Dương huynh có thể góp mặt. Hai người sẽ không từ chối chứ?
Âu Dương Thiếu Cung gương mặt rạng rỡ, đây là cơ hội để kết giao bằng hữu, náo nhiệt như vậy, y làm sao có thể bỏ qua được, liền gật đầu đồng ý:
- Tam hoàng tử đã có lời, ta làm sao có thể từ chối. Dạ Quân huynh cũng đi chứ?
- Không thành vấn đề.
Có thể sẽ ở lại Tứ Hải vương triều vài ngày, đi một chuyến cũng không sao. Hơn nữa Tinh Hồn đã muốn chiêu mộ mộ số Luyện khí sư, yến tiệc hai này nữa nhất định sẽ có rất nhiều người góp mặt, cơ hội tốt như vậy muốn bỏ qua cũng chẳng được. Thế nên Tinh Hồn liền gật đầu đồng ý.
Tiếp đó chính là lễ trao giải cho mười người Tinh Hồn. Quán quân đương nhiên chính là hắn, Phong lôi tam hợp phủ và những tài liệu, linh mạch trao cho hắn. Phong lôi tam hợp phủ là thứ khiến cho Tinh Hồn đến Tứ Hải vương triều rốt cuộc cũng về tay. Như vậy, bốn trong số mười kiện Thập phương linh bảo đã về tay, đó là Phượng hoàng cổ cầm, Phục long cổ đỉnh, Tử linh yêu tháp và Phong lôi tam hợp phủ. Chỉ còn lại Tu la chi kiếm, Địa hoàng chung, Tổ long ấn, Thiên cơ tỏa, Phệ hồn ngọc và Khấp huyết thương nữa là có thể phục sinh được Đồ Lục kỳ kiếm.
Âu Dương Thiếu Cung tuy rằng là Á quân, nhưng phần thưởng lại không bằng Tinh Hồn, tính ra chỉ bằng một nửa mà thôi. Diệp Nhất Phàm xếp hạng ba, Lôi Di Tắc và Ngao Tuyết đồng hạng bốn; Khắc Ly Tư hạng năm; Xích Đông Đình xếp hạng sáu; Vi Trang luyện thành cự phủ tuy rằng độ kiếp thất bại, thế nhưng phẩm chất của cự phủ lại cao hơn pháp trượng của Cừu Nhân Cửu và áo giáp của Tàng Minh Ngọc, thế nên được xếp hạng bảy; cuối cùng Cừu Nhân Cửu và Tàng Minh Ngọc đồng hạng tám. Cho đến giữa trưa ngày thứ tám thì Luyện khí đại hội mới kết thúc. Có thể nói, Luyện khí đại hội kỳ này đem đến cho người ta nhiều cảm xúc nhất, vượt xa so với mấy kỳ đại hội trước đây. Có lẽ, Cửu thiên nghi lai tiêu Bán thần khí chính là thứ khiến người ta nhớ nhất.
Cùng với Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An, Tinh Hồn trở lại khách điếm nghỉ ngơi. Vừa mới vào trong phòng, Tinh Hồn thần niệm khu động, chớp mắt liền không thấy đâu nữa, tựa hồ chưa hề tồn tại trong gian phòng này.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Xuất hiện trong Hoành thiên bí cảnh, Tinh Hồn hiện tại đang đứng trên tế đàn Hoành thiên. Lơ lửng trên không trung chính giữa tế đàn là một khối ngọc lục bảo, bốn góc khắc hình cổ long, nhìn vô cùng chân thật, tựa hồ thực sự là cổ long trong truyền thuyết vậy. Khối ngọc lục bảo đó chính là Hỗn độn linh bảo Ngọc hoành trong truyền thuyết, là kỳ bảo giúp Đồ Lục kỳ kiếm một lần nữa hiện thế.
Nằm bên dưới Ngọc hoành là một thanh kiếm màu đen huyền, từ trên xuống dưới chi chít vết nứt như mạng nhện, tựa hồ động một cái sẽ lập tức hóa thành một đống sắt vụt. Ẩn hiện trên thân kiếm có một số đường kẽ màu đỏ hồng, nhìn giống như những máu tươi đang chảy vậy. Cổ kiếm đồ lục, thứ mà Tinh Hồn đã dùng sinh mệnh của hắn để lấy được.
Xung quanh tế đàn là mười bệ đá cổ có khắc những dòng chú văn kỳ dị, vừa nhìn đã biết không hề tầm thường. Trên bề mặt mỗi bệ đá đều có những chỗ để đặt vật nào đó. Hiện tại ba trên mười bệ đá đã được đặt, đó là Phượng hoàng cổ cầm, Phục long cổ đỉnh và Tử linh yêu tháp. Trên tay Tinh Hồn chính là thứ mà hắn lấy được ở Tứ Hải vương triều, Phong lôi tam hợp phủ.
Khi tiến vào không gian Hoành thiên bí cảnh, Phong lôi tam hợp phủ truyền vào đại não Tinh Hồn một cảm giác thân thuộc và vui mừng, giống như một người xa quê hương vừa mới trở về lại vậy. Tinh Hồn đi về chỗ bệ đá cổ nơi để đặt Phong lôi tam hợp phủ. Vừa đặt nó vào, như bị kích thích, cổ kiếm Đồ Lục lại tiếp tục sáng lên, so với trước đây thì mạnh mẽ hơn một chút.
Mỗi lần thu thập được thêm một kiện Thập phương linh bảo đặt vào Hoành thiên bí cảnh, cổ kiếm Đồ Lục quang mang sẽ càng lúc càng mạnh mẽ. Nếu như tập hợp đầy đủ Thập phương linh bảo, vào ngày chí âm Hồng Hoang, dùng Ngọc hoành làm đỉnh lô, đệ nhất thần binh Đồ Lục kỳ kiếm sẽ được phục sinh.
Đứng lặng người, hai tay đặt sau lưng, hắc bào và bạch phát không gió mà bay, gương mặt lãnh đạm thoáng qua nét ưu tư, tựa hồ đang suy nghĩ một chuyện quan trọng nào đó. Có lẽ chính là đang nghĩ về việc phục sinh cổ kiếm Đồ Lục. Thanh thần binh này đã khiến cho rất nhiều người phải nằm xuống, khiến cho Hồng Hoang xuất hiện một hồi máu tanh, gọi nó là đệ nhất Tà binh cũng không sai chút nào.
Liệu rằng nó nên hồi sinh cho nó hay không? Thái cổ tiên tôn Thái đã nói với hắn, cổ kiếm Đồ Lục chính là vận mệnh của hắn, nếu như muốn biết được thân thế của mình thì nhất định phải phục sinh nó. Chỉ là, Tinh Hồn muốn biết thân thế của mình, nhưng nếu bởi vì vậy mà khiến thế giới Hồng Hoang một lần nữa dấy lên một hồi máu tanh, như vậy có đáng không? Tuy rằng hắn đã biến chất, không còn là một thiếu niên nhân từ như trước nữa, nhưng cũng không đến nỗi là một kẻ ngay cả một người dân thường cũng giết. Chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao bản thân mình trở nên như vậy. Từ lúc ra khỏi Tử vong chi địa, sát lục chi tâm của hắn càng lúc càng mạnh. Có nhiều lúc không thể khống chế được ham muốn giết người, nếu không nhờ có định lực phi thường, thêm với Càn khôn ngọc bích và Hắc đề tràng luôn luôn truyền cho hắn Phật – Đạo thần lực giúp hắn bảo trì minh mẫn, có lẽ giờ này đã thực sự trở thành một tên ác ma thị huyết.
Người ta thường nói, một người dù hiền lành đến đâu, tiếp xúc với tà vật lâu ngày cũng sẽ dần dần biến chất quả thực không sai. Chẳng biết Tinh Hồn còn có thể chế trụ sát lục chi tâm đến bao lâu nữa? Có lẽ chính bản thân hắn cũng không thể đoán một cách chính xác được. Muốn nắm vận mệnh của bản thân, đối nghịch với thiên đạo không hề dễ dàng chút nào.
Tinh Hồn thở dài một tiếng, sau đó rời khỏi Hoành thiên bí cảnh. Sau khi căn dặn chấp sự khách điếm một chút, Tinh Hồn liền tiến vào không gian Huyền tiên các. Thể lực của hắn vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, thế nên muốn tranh thủ trong khoảng thời gian này bế quan để có thể phục hồi đến trạng thái đỉnh phong.