Cơ thể nhỏ nhắn của bà chủ bị vóc dáng cao lớn của ông chủ bao trùm lên, thím Vương không nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ nhưng bà có thể nhìn thấy, sau khi bà chủ thắt cà vạt cho ông chủ xong, ông chủ đã cúi đầu hôn lên môi cô ấy.
Bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Thím Vương lặng lẽ đi ra, đóng cửa lại, khóe môi nở nụ cười.
Khoảng thời gian này, bà có thể cảm nhận được sự phiền muộn không vui của bà chủ, mỗi lần ông chủ nhân lúc bà chủ chưa về nhà, vẻ mặt anh ấy cũng vô cùng lạnh lùng.
Là người làm cho bọn họ, bà cũng thấy vô cùng khó chịu.
Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa thì chẳng có gì là không vượt qua được cả!
Cũng may, hai người họ đã hòa hợp như ban đầu, ngọt ngào nồng thắm trở lại.
…
Đường Tâm Nhan không biết rõ ràng cô đang thắt cà vạt cho anh, sao cuối cùng lại biến thành màn chim chuột như này.
Có lẽ trước đó khi còn ở trên giường, dưới bàn tay của anh, cô đã lên đến đỉnh, chiếc bụng nhỏ không ngừng căng thắt lại, bây giờ đứng lâu nên có hơi quặn đau.
Cô không để anh hôn lâu thêm nữa mà đẩy anh ra.
Thấy cô rủ mặt xuống, đôi môi mím chặt lại, anh liền nhíu mày: “Em khó chịu ở chỗ nào à?”
Đường Tâm Nhan ngước đôi mắt như sương mù lên, lắc đầu: “Không có…” Một lúc sau, cô đi về phía trước: “Chúng ta đi ăn sáng thôi!”
Anh nắm lấy đôi bàn tay mềm mại không xương của cô, đôi môi nở nụ cười: “Được.”
Đường Tâm Nhan sợ thím Vương sẽ nhìn thấy cảnh tượng hai người vừa làm hòa đã sến sẩm dính lấy nhau như này, cô định rút tay ra nhưng anh lại cứ nắm chặt không buông.
“Thím Vương sẽ nhìn thấy đấy.”
“Bà ấy là người hiểu chuyện.”
Đường Tâm Nhan cạn lời quở trách anh ấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Làm sao đây, hình như cô càng ngày càng yêu anh rồi.
Mặc Trì Úy nắm chặt tay cô lại, cúi đầu nhìn tay phải của cô.
Kết hôn lâu như vậy mà cô vẫn còn chưa có nhẫn, vậy mà cô gái ngốc này lại không nhắc anh một câu.
…
Gần đây Đường Tâm Nhan vẫn luôn khó chịu, thím Vương đã cố tình nấu cho cô bát cháo lỏng trong bữa sáng.
Mặc Trì Úy nhìn chiếc cằm nhọn của cô, khuôn mặt gầy đi rõ rệt kia, anh nhắc nhở: “Ăn nhiều chút đi, gầy quá không đẹp đâu.”
Người phụ nữ nghe thấy người đàn ông mình yêu nói ra hai chữ không đẹp, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút buồn bực, không vui.
Cô đã bị người ta sỉ vả hai lần liên tiếp rồi.
Hôm qua Phượng Cừ nói cô gầy quá không đẹp, hôm nay Mặc Trì Úy lại nói nữa.
Cô chống cằm, phiền muộn nghĩ, lẽ nào cô thật sự trở nên xấu xí rồi sao?
Nhưng đạo diễn Hầu có nói cô gầy trông càng ăn ảnh hơn mà!
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ cứ cúi đầu ăn cháo mà không thổi, anh nhíu mày: “Cẩn thận không bỏng đấy.”
Anh vừa dứt lời, người phụ nữ liền bị bỏng đến nỗi kêu lên một tiếng.
Anh lập tức đưa một cốc sữa ấm tới bên miệng cô.
Cô uống một hớp sữa, lè lưỡi đã bị bỏng đến tê rần, nhìn người đàn ông có đôi mắt đen sâu trước mặt: “Cảm ơn anh!”
Mặc Trì Úy lấy khăn giấy lau sữa dính ở khóe môi của cô, anh đặt cái thìa trong tay xuống, híp mắt nói: “Đang nghĩ cái gì đấy, hửm?”
Đường Tâm Nhan bĩu môi, vô cùng oan ức nói: “Lẽ nào em thật sự trở nên xấu xí rồi hả?”
Mặc Trì Úy xoa đầu cô: “Ăn nhiều một chút sẽ đẹp trở lại thôi.”
“Em cảm thấy đàn ông các anh đúng là khẩu phật tâm xà, nếu như em thật sự ăn thành béo phì rồi, chắc chắn anh sẽ lại ghét bỏ em cho coi.”
Anh cười nhạt, dáng vẻ dịu dàng, vô cùng đào hoa: “Không đâu.”
“Còn lâu em mới tin, khi em đi học, những người đàn ông đó khi học thể dục lúc nào cũng thích thảo luận về vóc dáng của con gái. Bọn họ tình nguyện để mình béo thành lợn cũng không thích người phụ nữ của mình béo quá.”
“Béo lên sờ mới có cảm giác.” Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh rơi xuống ngực cô: “Chỗ này cũng nhạy cảm hơn mà đúng không?”
Danh Sách Chương: