Đường Tâm Nhan đang nhớ đến Mặc Trì Úy, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của mẹ cô, cô kinh ngạc, lấy lại tinh thần, vẻ mặt nhợt nhạt nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không, để con đi gọi bác sĩ.
Liễu Nguyệt nhớ rõ sau khi bà bị rắn cắn, Mặc Trì Úy cõng bà ra ngoài, còn kịp thời giúp bà loại bỏ nọc độc, bà mở to mắt nhìn xung quanh.
Thấy trong phòng bệnh chỉ có một mình Đường Tâm Nhan, vẻ mặt bà rối rắm hỏi: “Cậu ấy đâu?”
Trong lòng Đường Tâm Nhan phiền muộn vì nhớ Mặc Trì Úy nên phản ứng có chút chậm chạp hơn thường ngày: “Hả? Cậu ấy nào?”
Liễu Nguyệt khẩn trương mím chặt môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Con đừng có mà đánh trống lảng với mẹ, người mẹ nói là Mặc Trì Úy ấy.”
Đường Tâm Nhan biết chuyện Mặc Úy đi đến thôn trại, không thể lừa được mẹ mình, cô cũng không muốn tiếp tục giấu giếm, khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Anh ấy vẫn còn ở trong thôn.”
“Mẹ, tối nay may mà có anh ấy, nếu không cả con và mẹ đều bị rắn cắn chết.”
Liễu Nguyệt nhớ tới Mặc Trì Úy đột nhiên xuất hiện, cứu bà và Đường Tâm Nhan, bà nhắm mắt lại: “Con cho rằng, cậu ta cứu mẹ thì mẹ sẽ tha thứ hết những hành động trước kia của cậu ta sao?”
“Mẹ, không có anh ấy, thì không chỉ mẹ và con bị rắn độc cắn chết mà ngay cả đứa bé trong bụng con cũng bị liên lụy.” Đường Tâm Nhan không biết tình hình của Mặc Trì Úy như thế nào, có xảy ra chuyện gì không, trong lòng cô vô cùng lo lắng, cảm xúc cũng trở nên yếu đuối, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt đong đầy: “Mẹ. mẹ còn muốn anh ấy làm gì nữa? Anh ấy thật sự rất tốt với con, con cũng yêu anh ấy, nếu con không rời khỏi anh ấy có phải mẹ sẽ tách con và anh ấy ra cho bằng được không? Mẹ, tối nay xảy ra chuyện này, con còn tưởng rằng mình sẽ bị rắn cắn chết, con thật sự rất sợ hãi.”
“Cũng không phải là con sợ chết, mà con sợ không thể gặp anh ấy nữa. Mẹ, đối với con mà nói, thì việc không thể gặp anh ấy còn đáng sợ hơn cả cái chết, con thừa nhận mình vô dụng, bởi vì con quá yêu anh ấy rồi!”
Đường Tâm Nhan không thể khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt chảy xuống như đê vỡ: “Con biết mẹ hận anh ấy, không thể tha thứ cho anh ấy, bởi vì mẹ nghĩ anh ấy hại chết người mà mẹ yêu nhất.
“Con cũng từng có cảm giác giống mẹ, nhưng mẹ à, mặc dù vào lúc con hận anh ấy nhất, con cũng không thể kiềm chế tình yêu dành cho anh ấy.”
“Mẹ là mẹ con, là người thân yêu nhất của con, con không biết nên làm thế nào để có thể khôi phục quan hệ giữa hai người, cả hai người đối với con đều quan trọng như nhau!” Mẹ sẵn sàng che chở cho cô, cam tâm tình nguyện bị rắn độc cắn, cô cũng có thể cảm nhận được tình yêu mẹ dành cho cô lớn đến nhường nào.
Từ bỏ bất kỳ ai trong số họ, đối với cô mà nói đều là sống không bằng chết, cô không thể làm được.
Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan khóc không ra hơi, bà nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mẹ có nói sẽ bắt con cả đời này không được ở bên cạnh cậu ta sao?”
Đường Tâm Nhan trợn to mắt, đôi mi dài vẫn còn vương nước mắt, khiến người ta nhìn vào vô cùng thương tiếc: “Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ?”
Liễu Nguyệt trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan một cái: “Còn có thể nói gì nữa, con cháu đều có phúc phận của con cháu, con lớn rồi, mẹ không thể quản được. Có điều, mẹ có một câu nói, tuy rằng cậu ta cứu mẹ, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn mẹ chưa thể tha thứ cho cậu ta ngay được. Nếu con muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân với cậu ta thì con dọn qua sống với cậu ta đi, mẹ sống một mình cũng được.”
“Mẹ…”
“Được rồi, lau nước mắt đi, tưởng rằng mình vẫn còn là trẻ con sao?”
Đường Tâm Nhan lau nước mắt, đôi mắt ửng đỏ nhìn Liễu Nguyệt: “Mẹ, mẹ không bắt con phải ly hôn với anh ấy nữa?”
Danh Sách Chương: