Phó Tư Thần không muốn để cho Phó Thành Nghiệp biết chuyện anh ta đánh nhau, anh ta ở lại bệnh viện, không chuyển tới bệnh viện tư nhân nhà họ Phó.
Lúc Đường Tâm Nhan xách giỏ hoa quả đi lên thì ở bãi đỗ xe gặp được Giản Thành đang chuẩn bị lái xe rời đi.
“Mợ chủ?”
Nghe thấy hai từ mợ chủ, tim Đường Tâm Nhan không nhịn được co rút nhanh.
Cô quay về hướng Giản Thành thản nhiên cười: “Trợ lý Giản, thật là trùng hợp.”
“Mợ chủ, cô đến thăm cậu Mặc sao?” Giản Thành biết dạo gần đây cậu Mặc và mợ chủ ồn ào chuyện ly hôn, ông chủ tâm trạng không tốt, những người phía dưới bọn họ, cũng bị giày vò không ít.
Đường Tâm Nhan kinh ngạc không thôi, cô ngơ ngác nhìn Giản Thành: “Anh ấy bị làm sao?” Tối hôm qua không phải chỉ có khóe miệng bị thương sao? Lúc anh hôn cô, áp chế cô, cũng không giống như bộ dạng bị thương phải vào nằm viện.
Giản Thành nhìn giỏ hoa quả trong tay Đường Tâm Nhan một chút, ánh mắt cậu phức tạp nói: “Cậu Mặc bị xuất huyết dạ dày phải vào bệnh viện, cũng ở chỗ này.”
Đồng tử Đường Tâm Nhan trợn to.
Chẳng lẽ là tối hôm qua sau khi anh trở về liền uống rượu cả đêm?
Người kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có cần phải ngược đãi thân thể mình như vậy không chứ?
Anh nghĩ uống xong rồi thì có thể giải quyết được hết mọi chuyện hay sao?
Giản Thành nhìn khuôn mặt Đường Tâm Nhan nhỏ nhắn khẩn trương thành đoàn, vẻ mặt cô lại vừa lãnh đạm vừa lạnh lẽo. Cậu phát hiện, sau khi cô trở thành bà Mặc, thỉnh thoảng biểu cảm nghiêm túc sẽ giống y như cậu Mặc không khác chút nào.
“Mợ chủ, cô muốn đi thăm cậu Mặc không?” Không đợi Đường Tâm Nhan nói cái gì, Giản Thành liền báo cáo số phòng bệnh của Mặc Trì Úy.
Đường Tâm Nhan nháy nháy đôi mi thanh tú, không trả lời câu hỏi của Giản Thành, sau khi nói còn có việc, liền rời đi trước.
……
Trong phòng bệnh VIP.
Một người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân đang ngồi ở đầu giường, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn Mail trong máy tính xách tay một chút, phần lớn thời gian đều rướn cổ lên nhìn phía ngoài cửa sổ.
Cuối cùng của phòng bệnh bị đẩy ra.
Nhìn thấy Giản Thành đi vào, mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại: “Sao lại nhanh như vậy?”
Giản Thành nhìn sắc mặt Mặc Trì Úy chìm trong lạnh lẽo, cậu lặng lẽ thở dài.
Cậu Mặc trong lòng của cậu trước đây, tuyệt đối là nam thần cao lãnh cấm dục, mà bây giờ, sao cậu lại cảm thấy anh càng ngày càng ngây thơ thế nhỉ?
Rõ ràng là không hề bị xuất huyết dạ dày, còn muốn cậu đi tìm mợ chủ, bảo anh bị xuất huyết dạ dày nhập viện rồi.
“Tôi đang định đi tìm mợ chủ, lại vừa đúng lúc gặp được cô ấy ở bãi đỗ xe.”
Mặc Trì Úy hơi híp đôi mắt sâu thẳm lại: “Cô ấy tới bệnh viện?”
“Đúng vậy.”
“Tới thăm tôi sao?” Người thông minh như Mặc Trì Úy, rất nhanh thì nghĩ ra, sáng nay anh mới tới bệnh viện, cô cũng không biết tình hình, sao có thể đến thăm anh được?
Theo như anh biết thì, Phó Tư Thần cũng ở bệnh viện này.
Cô đến đây để thăm Phó Tư Thần?
Giản Thành nhìn sắc mặt người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên âm trầm xuống, cậu lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cậu Mặc, lộ trình ngày hôm nay của cậu đều đã sắp xếp đầy rồi, với cả còn có khách hàng….”
Mặc Trì Úy lạnh như băng cắt đứt lời Giản Thành: “Không thấy tôi phải nhập viện rồi sao? Hủy bỏ!”
“Nhưng ngài không phải bị bệnh thật mà….”
“Câm miệng, bây giờ tôi bị bệnh rồi!” Trầm mặc vài giây, ánh mắt anh âm u lạnh lẽo nhìn Giản Thành: “Cậu xuống bãi đỗ xe chờ đi, sau khi thấy cô ấy thì nhớ bảo là bệnh của tôi rất nghiêm trọng.”
Giản Thành: “…” Cậu Mặc, cậu như vậy thật sự là được hả?
“Sự việc làm không xong, đừng tới gặp tôi.”
Sau khi Giản Thành rời khỏi phòng bệnh liền nặng nề thở dài.
Đây là cái chuyện gì chứ!
Vì để theo đuổi mợ chủ, còn thật sự dùng mọi thủ đoạn rồi.
Giản Thành thật sự bội phục.
…..
Đường Tâm Nhan đi vào phòng bệnh của Phó Tư Thần, nhìn anh ta toàn thân đều là vết thương nằm trên giường bệnh, sau khi đem giỏ hoa quả đặt xuống, hàn huyên với anh ta vài câu.
Nhưng rõ ràng là cô không yên lòng, ánh mắt có chút mờ mịt, tâm tư rõ ràng là không đặt trên người anh.
…..
Danh Sách Chương: