Trong lòng Đường Tâm Nhan nghĩ, anh đương nhiên nguyện ý chờ cô rồi.
Trong lúc chờ cô, thỉnh thoảng còn ép buộc cô, hôn hôn cô, chiếm tiện nghi của cô.
Anh nhấc tay, nâng cằm của cô lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Sau này không được ở cùng một chỗ với Phó Tư Thần, anh không thích, nhé?”
Đường Tâm Nhan đẩy tay anh ra, tâm phiền ý loạn nói: “Sao anh lại phiền như vậy, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu, anh dựa vào cái gì mà quản em!”
“Anh vẫn là chồng em.”
Cô mở to hai mắt, như tức giận như phẫn nộ trừng mắt nhìn anh: “Tôi muốn ly hôn với anh, là anh không chịu.”
“Anh biết, em cũng luyến tiếc cuộc hôn nhân này.”
Đường Tâm Nhan quả thực bị lời nói của anh làm cho tức cười.
Luận vô liêm sỉ, không ai có thể hơn được anh đi!
“Tôi không biết anh lấy tự tin ở đâu ra việc tôi sẽ không để tâm chuyện năm đó anh đã hại gia đình tôi, cho dù tôi có yêu anh đi chăng nữa, thì cũng sẽ có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng.”
Mặc Trì Úy cúi đầu môi mỏng rơi trên mặt của cô, giọng nói phảng phất như đến từ nơi sâu nhất trong cổ họng: “Bởi vì yêu, em sẽ tha thứ cho anh.”
Anh ung dung, giọng điệu tự tin, thật sự khiến cô tức cười.
Nghe thấy giọng cười của cô, sắc mặt anh trầm xuống.
Cơ thể anh lui về phía sau hai bước.
Đường Tâm Nhan nhân cơ hội giẫm chân, hành lang vốn đen như mực, lần nữa được ánh sáng lờ mờ chiếu sáng.
Nhìn người đàn ông đầu hơi rũ xuống đang đứng cách mình hai bước, cô không muốn lại như con thiêu thân lao đầu vào lửa, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Anh về sớm chút đi, không cần phải đến nữa, tôi đi đây.”
Cơ thể cô còn chưa kịp di chuyển, bàn tay của người sau lưng cô đột nhiên vươn tới phía cô.
Cô bị động tác của anh làm cho hoảng sợ.
Đợi đến khi lấy lại được tinh thần, sau khi thấy tay anh đang cầm một bông hoa hồng cầu vồng, đồng tử cô bỗng nhiên phóng to.
Hoa hồng cầu vồng là phải đặt mua trước, sau khi Mặc Trì Úy và Phó Tư Thần đánh nhau xong, đã chạy đi kiếm các hàng bán hoa của hơn nửa An Thành mới tìm ra được.
Cho dù cô có nhận hoa hồng đỏ của Phó Tư Thần hay không, tình địch tặng rồi, thì anh cũng không thể làm thinh được.
Đường Tâm Nhan nháy mắt một cái, tầm mắt từ bông hoa hồng cầu vồng dời đến mặt của anh.
Mặc dù anh một bộ dạng lạnh lùng trấn định cưỡng ép, nhưng vẻ mặt, vẫn có chút mất tự nhiên.
“Em cầm lấy, vào nhà thì giấu vào trong áo khoác ấy, mẹ em sẽ không phát hiện đâu.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Thấy cô chậm chạp không chịu nhận, sắc mặt anh trầm lạnh xuống vài phần: “Em nhận đi, sau này anh sẽ không đến quấy rầy em nữa.”
Nghe thấy câu này của anh, Đường Tâm Nhan hô hấp căng thẳng: “Thật không?”
Đôi mắt anh đen thẳm, nhìn cô chằm chằm, trầm mặc một lát sau đó nói: “Ừ.”
Ngực Đường Tâm Nhan như bị tảng đá lớn đè lên, cơn đau rất nhỏ từ dây thần kinh lan tràn nổi lên, cô khắc chế tâm tình trong nội tâm, nhận lấy bó hoa hồng cầu vồng từ tay anh, cô nhìn con ngươi đen thẳm như vực sâu không thấy đáy của anh: “Hy vọng anh có thể nói được làm được.”
Mặc Trì Úy không nói gì, vào lúc cô đẩy cửa rời đi, nghe được anh cười khẽ một tiếng. Đó là tiếng cười mang theo sự tự giễu.
Tim của cô, nặng nề đau xót.
Nhắm mắt lại, cô tự nói với mình, như thế này, vô cùng tốt.
Không có dây dưa, thì sẽ không nảy sinh tưởng niệm và không nỡ nữa.
Thẳng đến khi cô vào nhà trọ, Mặc Trì Úy vẫn đứng im tại chỗ, thân thể cao lớn, thoạt nhìn sinh ra vài phần cô đơn.
……
Đường Tâm Nhan đem bông hoa hồng cầu vồng giấu trong áo khoác ngoài đi vào nhà trọ.
Liễu Nguyệt thả chiếc khăn quàng cổ đang đan trong tay xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan hơi lộ ra vẻ tái nhợt, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy Nhan Nhan? Đi vứt rác mà thôi, sao con đi lâu như vậy?”
“Con đã đi siêu thị dưới lầu một chuyến, vốn định mua chút hoa quả chua, nhưng dưới lầu hết rồi.”
“Vậy mẹ đi mua với con.”
“Mẹ, con lại không muốn ăn nữa rồi, con hơi mệt, nên con đi ngủ trước đây!”
“Ừ, con nghỉ ngơi sớm đi.”
Danh Sách Chương: