Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, máu trong cơ thể cô cuồn cuộn như sóng biển, cùng nhau đập mạnh vào lòng ngực.
Nhất thời, lòng ngực đau như muốn vỡ ra.
Đôi mắt trừng to, hơi nước trong suốt tích đầy khó chịu, nhưng cô vẫn cố nén không có chảy ra.
Hàm răng cắn chặt môi dưới, hàng mi cong dài run rẩy kịch liệt.
Không cố ý đè nén tiếng nói nữa, cô dùng giọng bình thường của mình để hỏi lại anh: “Thật sự là một người không quan trọng, mới có thể quên một mình tôi phải không?”
Mặc Trì Úy nghĩ đến bố của cô, nghĩ đến những người thân nhất của anh âm dương cách trở, đường nét tuấn tú của anh toát ra một chút hung ác nham hiểm, đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra một chữ: “Phải”
Đường Tâm Nhan run rẩy không thôi, lưng áp chặt trên đài, cô hơi hơi ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt trực trào ra.
Cô mở miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng cổ học dường như bị ai đó dùng tay bóp chặt.
Cô cứ tự nhủ mình rằng nhất định không phải như những gì anh nói.
Anh không có ký ức trước đó, đối xử với cô tốt, nuông chiều cô, đều là sự thật, không thể bị phá hủy.
Có lẽ, đoạn thời gian đó, cô vì chuyện của bố, đã làm tổn thương anh quá lớn, anh mới có thể quên cô.
Anh của bây giờ, không hoàn toàn là anh, bất luận trong lời nói của anh có khó nghe cỡ nào, tổn thương trái tim cô đến mức nào thì cô cũng phải chịu.
Nhắm mắt lại, cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi lại nhìn anh, ánh mắt nhu hòa trở lại: “Có phải anh sợ hãi?”
Mặc Trì Úy nheo đôi mắt sâu thẳm sắc bén, lời châm chọc lướt qua đôi môi mỏng phát ra: “Sợ cái gì? Cô đừng lãng phí thời gian nữa, ngày mai thu dọn rồi rời khỏi đây đi.”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ vô tình của anh, giống như bị người khác dùng con dao sắc bén đâm mạnh vào tim cô.
Anh vẫn là người đàn ông đẹp trai và lãnh đạm trong ấn tượng của cô, nhưng so với trước đây, anh đã ít thân mật hơn, lại càng thêm lạnh nhạt thờ ơ khiến cô càng không thể tiếp cận.
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng của anh, cô cố gắng cuối cùng cũng nén nước mắt lại được, nhưng lại lần nữa làm nhòe mắt cô.
Lục phủ ngũ tạng đều đang thắt chặt, cảm thấy đau đớn.
Nếu trước kia anh không đối xử tốt với cô, cô thật sự, không biết chính mình có hoảng sợ mà bỏ chạy không…
Cô nhắm mắt lại, hai hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, cả người run lên không ngừng như một con bướm bị thương.
Cho đến khi ổn định lại cảm xúc, cô mới mở mắt ra nhìn anh.
“Có dám cho tôi một tháng không?”
Mặc Trì Úy hơi nhíu mày: “Cái gì?”
“Để tôi ở lại bên cạnh anh một tháng, tôi sẽ khiến cho anh yêu tôi lần nữa.”
Giữa đôi môi mỏng của anh, phát ra một tiếng cười nhạo giễu cợt “Không thể nào” Anh không thể nào yêu con gái của kẻ thù giết chết người thân của anh.
Lại không cho cô cơ hội nói chuyện, anh xoay người, lạnh lùng rời đi.
Đôi tay buông lỏng hai bên hông của Đường Tâm Nhan nắm chặt thành đấm, gân xanh trên mu bàn tay liền nổi lên.
Vài giây sau, cô đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy anh bước lên lầu, cảm xúc mất tự chủ, khàn khàn giọng lớn tiếng chất vấn: “Anh sợ hãi rồi phải không? Anh sợ yêu tôi, nhất định là như vậy rồi, anh không nói dối tôi được đâu!”
Bước chân của Mặc Trì Uý dừng lại một chút.
Các đường nét trên khuôn mặt anh đanh lại, sắc mặt ảm đạm đến mức có thể nổi trên mặt nước.
Đường Tâm Nhan nghĩ rằng anh sẽ quay lại và nói gì đó với cô, nhưng không ngờ rằng anh chỉ dừng lại vài giây, rồi tiếp tục đi về phía trước mà không hề ngoảnh lại.
Một lúc sau, cô nghe được tiếng cửa phòng làm việc bị đóng sầm lại.
Đường Tâm Nhan cũng bị tiếng động lớn đó làm cho mất hồn.
Danh Sách Chương: