Khóe môi Mặc Trì Úy mím chặt nén cười, có chút tác phong không đúng đắn: “Lại gọi thêm lần nữa.”
Đường Tâm Nhan giận liếc anh.
Thật sự là được voi đòi tiên nha!
Trước đây khi cô ở bên Phó Tư Thần, còn chưa từng gọi anh ta là chồng đâu. Vậy mà hiện tại, cô và Mặc Trì Úy kết hôn mới một thời gian ngắn, liền dưới sự dụ dỗ của anh ngoan ngoãn gọi tiếng chồng.
Người này thực sự xấu mà!
Nhìn Đường Tâm Nhan cắn môi, khuôn mặt phiếm hồng, Mặc Trì Úy nổi lên hứng thú muốn trêu chọc cô: “Không gọi là anh hôn em đấy.”
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như họa trước mắt, Đường Tâm Nhan chớp chớp lông mi tinh xảo, tim đập thình thịch nói không nên lời.
Không phải là cô không nguyện ý, mà là trong tâm cô, chồng là cách gọi thân mật nhất, ở bên bầu bạn với cô đến bạch đầu giai lão. Mặc Trì Úy sẽ là người mà ở bên cô đến tận cuối cuộc đời đó sao?
Nhìn thấy cô trầm mặc, Mặc Trì Úy nâng cằm của cô lên, khuôn mặt anh tuấn dựa gần vào cô, dựa đến khi khoảng cách chỉ như một tờ giấy mỏng. Hơi thở của anh mát lạnh dễ ngửi, sống lưng Đường Tâm Nhan cứng đờ lại, cả người cũng trở nên cứng nhắc: “Mặc… Mặc Trì Úy, hiện tại đang ở bệnh viện đó…”
“Ừm?” Ngón tay thon dài của anh xoa nhẹ lên bờ môi hồng nhuận của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Mặc Trì Úy a… ưm…”
Lời của cô còn chưa nói hết, đôi môi lạnh lẽo và có lực của anh đã hướng về phía cô đè xuống. Đường Tâm Nhan đẩy ra nhưng đẩy không được, chỉ đành cứng nhắc cơ thể rồi để mặc anh hôn.
Hai ngày này, không liên lạc được với anh, trong lòng cô vô cùng lo lắng, hiện giờ anh vẫn an ổn đứng ở đây, cô làm sao dám dùng sức đẩy anh ra.
Anh hôn không mạnh, nhẹ nhàng mút môi cô, đẩy răng cô ra, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại bên trong. Hai chân cô có chút nhũn ra, hai tay mềm nhũn không xương vòng quanh cổ anh, nhón mũi chân, ngây ngô hồi đáp anh.
Bầu không khí trong phòng vang lên âm thanh ái muội của môi lưỡi triền miên giữa hai người.
Thẳng cho đến khi cô sắp thở không nổi, anh mới buông cô ra, chóp mũi cúi xuống chạm vào chóp mũi của cô, âm thanh khàn khàn khêu gợi hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Cô nhìn thấy có một mảnh sương mỏng mờ mịt trong đôi mắt hạnh của anh thì hai má đỏ bừng lên, càng khiến cô trở nên kiều diễm và xinh đẹp.
Cô cắn nhẹ môi, âm thanh ngọt ngào mềm mại gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Nghe thấy cô cam tâm tình nguyện gọi anh là chồng, lòng của anh như tan chảy ra vậy. Bờ môi mỏng của anh nhẹ nhàng gợi lên: “Bà Mặc”
Khuôn mặt của cô càng đỏ hơn, tim đập mạnh không chịu khống chế: “Chúng ta vẫn đang ở bệnh viện, đợi một lát có người nhìn thấy thì không hay.”
Anh khàn khàn ừm một tiếng.
Cô cho rằng anh sẽ buông cô ra, không nghĩ đến anh lại chặn môi cô, giọng nói mị hoặc vang lên: “Vẫn chưa hôn đủ, hôn thêm chút nữa.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Lại bị anh hôn lần nữa, Đường Tâm Nhan cảm thấy da đầu như tê dại.
Hai tay anh đặt ở ngực cô, cô cảm giác như trái tim mình đang nóng lên. Hơi thở mát lạnh sạch sẽ tràn ngập trong khoang miệng cô, hôn vừa bá đạo vừa cường thế, làm cho cô mặt đỏ tai hồng, lòng dạ rối bời.
Bất tri bất giác cô như bị lạc vào trong nụ hôn của anh.
Nụ hôn của anh, từ bờ môi của cô hôn đến má rồi đến tai…
Tai là nơi mẫn cảm nhất của cô, bị cái lưỡi ấm áp quấn quanh, cô vừa nhột vừa tê, cả người run rẩy không ngừng.
Diệp Nhiễm không nhìn thấy Đường Tâm Nhan ở trong phòng, bèn đi tìm xung quanh. Tìm một vòng, tại một góc ở bên ngoài, nhìn thấy một đôi nam nữ đang nhiệt tình hôn nhau.
Người đàn ông thân mình cao lớn mạnh mẽ, đem cô gái xinh đẹp mềm mại khóa lại trong ngực, thực ra cô chỉ nhìn thấy phía sau đầu của người đàn ông và sườn mặt xinh đẹp của cô gái trong nụ hôn nóng bỏng.
Diệp Nhiễm chóp mũi có chút chua, nước mắt không chịu khống chế mà chảy ra.
Cô quay người, chạy vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại ngăn cách với bên ngoài, ngồi ở trên bồn cầu nghẹn ngào khóc nức nở.
Danh Sách Chương: