Kể từ sau buổi họp báo phóng viên lần đó, đã lâu lắm rồi Đường Tâm Nhan chưa gặp lại Đường Vũ Nhu.
Mặc dù thi thoảng Đường Vũ Nhu sẽ gửi tin nhắn khoe khoang ngọt ngào cho cô, nhưng bất kể cô ta và Phó Tư Thần có hạnh phúc ân ái thế nào, cũng không thể khuấy động những gợn sóng trong lòng cô.
Lúc trước cô quả thực đã từng oán hận bọn họ nhưng sự xuất hiện của Mặc Trì Úy đã xoa dịu nỗi hận trong lòng cô.
Cô chỉ cần sống hạnh phúc là được, thật sự không cần phải tranh giành với bọn họ.
Tất nhiên, cô không có cách nào tha thứ cho những hành động trước kia của họ.
Cô không phải là thánh mẫu.
Đường Vũ Nhu vừa vào cửa thì nhìn thấy Đường Tâm Nhan. Trong mắt cô ta xẹt qua một chút căm hận, nhưng trên khuôn mặt nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng.
“Em gái.”
Nghe thấy hai chữ em gái, Phó Tư Thần, người lúc đầu không muốn đi cùng cô ta, vội ngẩng đầu lên nhìn vào trong cửa hàng. Thấy Đường Tâm Nhan đang chọn quần áo nam, trong con ngươi sâu thẳm của Phó Tư Thần hiện lên vẻ phức tạp.
Đường Vũ Nhu thấy Phó Tư Thần cứ nhìn Đường Tâm Nhan đăm đăm, trong lòng cô ta ghen tị đến phát điên.
Nếu không phải trong bụng cô ta đang mang thai con của Phó Tư Thần, chắc anh ta đuổi cô ra khỏi cửa nhà họ Phó lâu rồi. Mấy ngày qua, anh ta không chịu ngủ chung phòng với cô ta, ngay cả hôm nay đi mua sắm, cũng là cô ta khóc lóc năn nỉ, anh ta mới chịu đi.
Trong mắt Phó Tư Thần hoàn toàn không có sự tồn tại của cô ta.
Đường Tâm Nhan chẳng thèm để ý đến Đường Vũ Nhu, cô vẫy tay gọi nhân viên bán hàng: “Lấy áo khoác màu xanh kia xuống dùm tôi.”
“Vâng.”
Nhân viên bán hàng vừa lấy áo khoác xuống, Đường Vũ Nhu đã giành lấy nó trước, cô ta xoay người ướm thử lên người Phó Tư Thần: “Tư Thần à, anh mặc chiếc áo khoác này trông đẹp đấy. Là em gái chọn, anh có muốn mặc thử không?”
Ấn đường của Đường Tâm Nhan giật giật. Đường Vũ Nhu vẫn mặt dày mày dạn như ngày nào.
Đường Tâm Nhan giật lại chiếc áo trong tay Đường Vũ Nhu, cô nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Thật ngại quá, chiếc áo khoác này tôi mua cho chồng tôi.”
Sắc mặt Đường Vũ Nhu thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cô ta nở nụ cười ngọt ngào, ngây thơ: “Em ơi, quần áo phải mặc thử mới biết có phù hợp hay không? Hay để chồng chị mặc thử thay chồng em nhé?”
“Đồ người khác mặc qua, tôi sợ bẩn!”
Sắc mặt của Đường Vũ Nhu và Phó Tư Thần đồng thời thay đổi.
Ánh mắt Phó Tư Thần u ám, khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng. Từ lúc anh ta bước vào, Đường Tâm Nhan chưa hề liếc nhìn anh ta. Hôm nay cô mặc chiếc áo form dài rộng rãi, phía dưới kết hợp với quần jeans, trên chân đi giày cao gót, mái tóc quăn mềm mại xõa trên vai, môi son màu hồng đậu trông khá đẹp và trí thức. Gương mặt ướt át non nớt như mới được đàn ông tưới tắm.
Phó Tư Thần nghĩ đến cảnh cô và Mặc Tư Thần có thể đã mây mưa với nhau từ lâu, trái tim anh như thể bị mèo cào bởi móng vuốt sắc nhọn.
“Cô nhân viên, cái áo khoác này bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả giá gấp đôi.” Phó Tư Thần âm trầm nói.
Nhân viên bán hàng nhìn Đường Tâm Nhan: “Thưa cô, cái này…”
“Nếu như anh ta sẵn sàng trả giá gấp đôi, cô cứ bán cho họ. Đúng rồi, mẫu đồ nam tốt nhất trong cửa hàng của cô bao nhiêu tiền? Chồng tôi là rồng giữa loài người, đương nhiên phải mặc đồ tốt nhất.”
Phó Tư Thần nhìn Đường Tâm Nhan chằm chằm bằng vẻ mặt u ám, cô kết hôn với Mặc Trì Úy chưa được bao lâu, đã mở miệng gọi “chồng tôi”. Trước đây, cô kết hôn với anh ta nửa năm, cũng không nghe cô gọi anh ta là chồng, cô thật sự không biết xấu hổ!
Nhân viên bán hàng đưa chiếc áo khoác đen cho Đường Tâm Nhan: “Chiếc áo này là mẫu tốt nhất trong cửa hàng chúng tôi.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói gì thì giọng nói ảm đạm của Phó Tư Thần lại vang lên: “Tôi cũng trả giá gấp đôi.”
Danh Sách Chương: