Sáng sớm.
Ánh sáng nhàn nhạt thấp thoáng chiếu vào căn phòng ngủ sang trọng, chiếu vào hai bóng dáng đang ôm nhau ngủ say trên chiếc giường lớn mềm mại, trông thật sự rất thân mật, tốt đẹp.
Đường Tâm Nhan không biết sau đó mình đã chìm vào giấc ngủ như thế nào, lúc tỉnh lại, cô mới phát hiện ra mình đang nằm trong lồng ngực cả Mặc Trì Úy.
Mở hàng mi dày và cong ra, nhìn cận cảnh khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.
Anh vẫn chưa tỉnh lúc ngủ, khuôn mặt không lạnh lùng như lúc anh thức mà lại trông rất ấm áp, dịu dàng.
Hàng mi dài khẽ phủ bóng trên gương mặt đẹp trai của anh.
Sau một đêm, trên cằm lại xuất hiện vài sợi râu trên khuôn mặt hoàn hảo và kiên nghị kia vừa biếng nhác vừa gợi cảm. Đường Tâm Nhan đưa tay lên khẽ chạm vào nó, cứng cứng mềm mềm, có chút nhột.
Sợ sẽ đánh thức anh, cô thu tay lại, vén chăn bông lên, chuẩn bị đứng dậy. Nhưng ngay khi cô vừa mới xoay mình, vòng eo lại bị siết chặt.
“A!”
Lại một nữa được anh ôm vào lòng, cô bị dọa sợ khẽ kêu lên một tiếng.
“Bà xã Mặc, mới sáng ra ra đã kêu lên như vậy, đang dụ dỗ ông xã sao?”
Đường Tâm Nhan nâng mắt lên, từ từ mở mắt nhìn người đàn ông đó.
Vừa mới tỉnh dậy, anh đã nhìn cô bằng đôi mắt đen, sâu đầy mê hoặc, nhưng khi nhìn xuống cô, ánh mắt ấy lại có chút dịu dàng. Nhìn vào đôi mắt ấy, tim Đường Tâm Nhan đánh rơi mất một nhịp.
Đàn ông lúc mới sáng tỉnh dậy thường có nhu cầu rất cao, anh cũng không ngoại lệ, cả người cô cứng đờ dựa vào lồng ngực của anh, không dám nhúc nhích.
“Không ngủ thêm chút nữa sao?” Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh vang lên lên trên đầu cô.
Đường Tâm Nhan nhìn xương hàm hoàn hảo, hầu kết gợi cảm của anh, cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Gần đây có thói quen dậy sớm, anh buông em đi, em đi làm bữa sáng nhé.”
Mặc Trì Úy hạ mắt nhìn khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp trắng hồng của cô, ngón tay chai sạn, thô ráp vuốt ve da thịt cô: “Tối hôm qua…”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt cắt ngang lời nói của anh: “Tối hôm qua sau khi ra ngoài thì em ngủ mất, Trì Úy, thật ra chúng ta có thể từ từ cũng được, cứ yêu thương trước đó, sau đó lại…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông kia xoay người, đè dưới thân.
Nhìn thấy đôi môi mỏng của anh đang tiến lại gần, cô vội vàng vươn tay ra chắn lại giữa môi của hai người.
Mặc Trì Úy hơi nheo mắt lại: “Không muốn hôn ông xã sao?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Em còn chưa đánh răng!”
“Bà xã Mặc không đánh răng cũng thơm…”
Đường Tâm Nhan cũng không biết hai người lúc hôn nhau sẽ thế nào, mãi cho đến khi đôi môi cô tê dại, run lên anh mới thả cô cô ra.
Nhưng anh lại không buông, hôn cô dọc đến cằm, trượt theo đến xuống xương quai xanh, mềm mại thẳng đến xuống dưới.
Nếu như tối qua không nghe thấy cuộc gọi của anh, chắc chắn Đường Tâm Nhan sẽ tan chảy trong nụ hôn kéo dài này của anh. Nhưng nghĩ đến vết thương lòng của anh, cô cũng không có cách nào để tập trung vào.
Cô vẫn luôn quan sát biểu hiện của anh, cô mới hiện ra, anh đang rất tập trung, cũng rất muốn ở bên cạnh cô. Nhưng anh lại không thể làm đến cùng. Cô biết, anh đã cố gắng hết sức.
Đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, hai tay cô ôm lấy cái đầu ướt đẫm mồ hôi của anh, chủ động hôn lên mặt anh.
“Trì Úy, chúng ta không cần phải vội được không? Nếu như anh muốn phát tiết, em có thể dùng tay giúp anh…”
Từ trước đến giờ cô không biết rằng, vì một người đàn ông mà cô có thể chủ động nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy anh khó chịu như vậy, trong lòng cô cũng khó chịu không kém.
Mặc Trì Úy nhìn cô với đôi mắt đầy phức tạp, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra trên khuôn mặt góc cạnh nam tính, anh cắn chặt hàm dưới kìm nén lại mà không thể phát tiết dục vọng của mình.
Anh nhắm nghiền đôi mắt đỏ hoe lại, cúi đầu hôn lên trán cô: “Lần đầu tiên chúng ta kết hôn, không thể sơ sài qua loa như thế này được. Chúng ta hẹn nhau thời gian đi khách sạn, nhé?”
Danh Sách Chương: