Trì Chi Hành ngồi vào bàn mạt chược, một bên đánh bài, một bên đong đưa tán tỉnh mỹ nữ gợi cảm ăn mặc mát mẻ bên cạnh.
Không có Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành cậu ta lẽ nào không tìm được phụ nữ nữa chắc?
Không cần cậu phải chủ động, mấy người phụ nữ này đã không chờ đợi được mà leo lên giường cậu ta rồi.
Mặc Trì Úy ngồi vào ghế salon lần nữa, môi mỏng cắn điếu thuốc, vừa định châm lửa, nghĩ đến việc lát nữa Đường Tâm Nhan sẽ đến, anh lại rút điếu thuốc trên môi xuống.
Nhìn phòng bao khói thuốc lượn lờ mịt mù sặc sụa cả phòng, anh gõ một cái xuống bàn trà, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Dập hết thuốc lá đi.”
Một đám người đang đánh bài nghe thấy lời của anh, hai mặt nhìn nhau
Trì Chi Hành dẫn đầu dập tắt điếu thuốc đầu tiên, nhìn tên công tử bột đối diện còn đang ngơ ngác, hàng lông mày nhướn lên nói: “Không nghe thấy anh tư nói gì à?”
“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi.”
Sau khi tất cả đám đàn ông trong phòng bao không còn ai hút thuốc, Mặc Trì Úy lại gọi phục vụ tới mở hết cửa sổ ra, đến khi khói thuốc lá tản ra hết, anh mới hài lòng gật đầu một cái.
Đám công tử đối diện Trì Chi Hành không khỏi tò mò hỏi: “Thật muốn nhìn xem người con gái có thể khiến cho cậu Mặc để tâm có hình dạng như thế nào?”
Trì Chi Hành không đếm xỉa tới ném ra một quân bài: “Một người con gái đứng đắn.”
Người phụ nữ ngồi cạnh Trì Chi Hành bất mãn bĩu môi dưới: “Cậu Trì, ý anh là đang nói tôi không phải là người con gái đứng đắn hả?”
Trì Chi Hành nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú tà mị vô song tiến lại gần người phụ nữ, hít vào một hơi, cà lơ phất phơ cười: “Em là người con gái có tính đàn bà.”
Người phụ nữ uốn éo mềm mại trách cậu ta: “Cậu Trì, anh thật là xấu xa.”
“Không phải phụ nữ thì yêu cái xấu xa của đàn ông sao?” Trì Chi Hành vừa vặn hồ bài, cậu ta đem một xấp tiền mặt vừa thắng được nhét vào trong chiếc áo ngực lộ ra bên ngoài của người phụ nữ: “Thích cái này không?”
Người phụ nữ đem ngực hướng về cánh tay Trì Chi Hành cọ cọ: “Thích chết được.”
Trong phòng bao, nhất thời vang lên một trận tiếng cười.
Cửa phòng bao không khóa, khi Đường Tâm Nhan tới, đúng lúc nhìn thấy một màn đong đưa của Trì Chi Hành và người phụ nữ gợi cảm.
Bốn người đàn ông trên bàn mạt chược, tất cả bên người bọn họ đều có một người phụ nữ xinh đẹp dựa sát vào, ăn mặc, còn cực kỳ mát mẻ gợi cảm.
Cô không phải không rành thế sự, hiển nhiên cô biết mấy người đàn ông có tiền, đều thích mấy thú vui xấu xa như này.
Chỉ là không nghĩ đến Trì Chi Hành cũng…….
Cô còn tưởng cậu ta đối với Cố Nhiễm Nhiễm si tình lắm cơ!
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô quét một vòng quanh phòng bao.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi một mình trên ghế salon giải sầu.
Phát hiện bên cạnh anh không có mỹ nữ ngồi, cô hơi thở phào nhẹ nhõm.
Tên công tử bột ngồi đối diện Trì Chi hành phát hiện ra Đường Tâm Nhan đầu tiên, cô mặc chiếc áo khoác dài màu đen, tóc dài gợn sóng tung xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn to chừng bàn tay không hề trang điểm, trắng nõn thanh tú.
Cô bên ngoài so với trên màn ảnh còn tăng thêm vài phần mỹ lệ, ngũ quan thập phần tinh xảo linh động.
Tên công tử bột không biết Đường Tâm Nhan đến tìm Mặc Trì Úy, anh ta liền huýt lên một tiếng huýt sáo kinh diễm: “Em gái nhỏ, sao nhìn em có chút quen mắt nhỉ? Đến tìm ai thế?”
Trì Chi Hành quay đầu lại, cũng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, cậu ta ở dưới gầm bàn đá chân tên công tử bột, công tử bột vừa định hỏi làm sao thế, liền nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi thẳng về phía Mặc Trì Úy đang ngồi trên ghế salon.
Mẹ nó, chính là đến tìm Mặc Trì Úy.
“Người phụ nữ trong lòng của cậu Mặc, chính là cô ấy?”
Trì Chi Hành nhướn mày: “Nếu cậu không muốn chết thì câm mồm lại.”
Mặc Trì Úy nghe được động tĩnh, hơi rũ mí mắt, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại đang đi về phía anh, anh cũng không động đậy một cái, dường như là không hề chú ý đến việc cô đã đến.
Đường Tâm Nhan dưới ánh mắt soi mói quan sát của mọi người, da đầu tê dại đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, nhìn anh một bộ dạng không muốn để ý tới cô, cắn môi nói: “Anh ra ngoài một chút, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Danh Sách Chương: