Đường Tâm Nhan không làm sao thoát khỏi vòng tay của hắn, cô vừa giận vừa xấu hổ.
Tâm trạng hôm nay không tốt, cũng không có sức đâu mà vờn nhau với hắn ta, cô nhíu mày nói: “Này anh, anh có ý gì?” Đầu tiên là thú nuôi của hắn dọa cô, rồi giờ lại đến hắn đụng chạm cô.
Lẽ nào trên mặt cô viết mấy chữ ‘Nhân viên hầu rượu’ hay gì?
Vốn dĩ tâm trạng đã rất tệ rồi, bây giờ nhìn thấy người này liền khiến cô nổi trận lôi đình, hắn ôm cô rất chặt, chắc chắn là muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhân đang vùng vẫy muốn thoát, hắn nheo mắt lại. Không khí lạnh lẽo tới nỗi xung quanh dường như đều đang ngừng lại.
Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc áp sát cô, nguy hiểm lạnh thấu xương ngay cận kề, “Cô nói xem tôi có ý gì?”
Mặc Trì Úy không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng được cắt may vừa người, ba nút ở trên không cài, có thể thấy được cơ ngực lấp ló bên trong. Vì gần nhau trong gang tấc nên cô có thể ngửi thấy rất rõ mùi hormone nam tính trên người hắn, việc này khiến cô hít thở có chút không đều.
Trong giới giải trí, Đường Nhan Tâm đã tiếp xúc với rất nhiều người với nhiều tính cách khác nhau, giác quan thứ sáu nói với cô rằng, đây là một người đàn ông nguy hiểm!
Cô nhất định phải tránh xa!
Vừa mở miệng định nói, Trì Chi Hoành cầm theo ly rượu bước đến. Anh đưa ly rượu đến trước mặt Đường Tâm Nhan, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười tà mị nói: “Người đẹp, uống với Tứ ca của tôi một ly đi!”
Đường Tâm Nhan đanh mặt lại, bọn họ thật sự xem cô là người hầu rượu rồi!
Sau một thoáng do dự, cô nhận lấy ly rượu, cười lấy lệ rồi nhìn người đàn ông ôm chặt cô không buông, “Thưa anh, tôi là gái nhà lành, xin anh tự trọng cho, nếu không đừng trách tôi không khách khí…”
Mặc Trì Úy mải miết nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười, “Vậy sao tối qua cô không tự trọng?”
Đường Tâm Nhan nghe tới tối qua, đồng tử cô co lại. Lẽ nào hắn ta cũng biết chuyện tối qua cô ngủ với người đàn ông khác? Chuyện của cô bị giới truyền thông tiết lộ rồi ư? Không thể nào. Nếu đã bị tiết lộ, chị Quý đã gọi cô lâu rồi.
Hàng mi dài rủ xuống, cô lén thở hắt ra, tâm trạng phức tạp, nói: “Tôi không biết anh đang nói gì?”.
Còn chưa kịp nói xong, eo cô bất ngờ bị hắn dùng lực ôm lấy. Lực mạnh đến nỗi như thể muốn đè gãy xương cô vậy.
“Có cần giúp cô nhớ lại không?”, Đường Tâm Nhan nghe thấy vậy, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, lẽ nào tối qua hắn ta đã thấy cô làm chuyện kia với người đàn ông khác?
Cảm giác nhục nhã cùng căng thẳng sôi trào trong cô, cô hắt hết ly rượu lên mặt hắn.
Chất lỏng màu đỏ chảy từ ngũ quan tuấn tú như tượng tạc của hắn xuống chiếc cằm có độ cong tuyệt đẹp, rồi đến yết hầu gợi cảm, chiếc áo sơ mi trắng dần nhuốm một màu đỏ rượu.
Không khí trong phòng vừa nãy vẫn còn rất náo nhiệt, nhưng vì một hành động vừa rồi, trong phút chốc trở nên im ắng vô cùng.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy. Ánh mắt của họ không ngừng thay đổi…
Ngay đến Trì Chi Hoành là người chỉ biết ăn chơi, không thèm để ý bất kì điều gì, trông thấy Đường Tâm Nhan hắt rượu lên Mặc Trì Úy, sắc mặt cũng đổi theo luôn. Cô gái này có phần hơi to gan quá rồi!
Đường Tâm Nhan rõ ràng cũng nhìn ra được ánh mắt của người đàn ông đang ôm mình trở nên thâm trầm, trên người tỏa ra khí thế lạnh lẽo bức người.
Cô nuốt nước bọt, tâm tình hỗn loạn đứng dậy khỏi người hắn.
Lần này hắn đã không còn giữ cô lại nữa.
Sau khi đứng lên, Đường Tâm Nhan nhanh chóng rời khỏi đây. Có điều vừa mới bước ra khỏi phòng đã có hai cô gái cao gầy ăn mặc gợi cảm chặn cô lại.
Danh Sách Chương: