Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông trung niên mập mạp trước mắt, nhíu chặt lông mày cô lắc đầu.
Người đó không phải là Phó Tư Thần, dáng người lẫn chiều cao đều không phải, mùi hương trên người cũng không phải luôn.
Đường Tâm Nhan ôm người lui về phía cửa, hơi thở không đều, hét lên
“Tôi không quen ông, tránh ra!”
Tên Giám đốc mỹ phẩm trông thấy ánh mắt mơ màng của Đường Tâm Nhan, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, lão liền hiểu ra, cô gái này ngấm thuốc rồi.
Ánh mắt lão ta lộ ra tia hào hứng kích động, xoa xoa đôi tay, thầm đắc ý, “Không ngờ hôm nay lại trúng mánh.”
Dứt lời, lão chìa tay ra túm lấy cánh tay mềm mại của Đường Tâm Nhan, thô bạo lôi cô từ dưới đất lên
“Tâm Nhan, em yên tâm, từ giờ trở đi anh sẽ yêu thương em!”
Đường Tâm Nhan ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người tên Giám đốc, cô dùng hết sức lực đẩy lão ta ra, tay cuộn thành đấm đập cửa
“Tư Thần, mở cửa, có người muốn hại em...”
[Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn]
Nếu bây giờ Đường Tâm Nhan đang tỉnh táo, cô sẽ có cách thoát khỏi tên đàn ông muốn làm nhục cô này đây, nhưng ngay lúc này, toàn thân cô vừa nóng ran lại không có lực, căn bản không có cách chống cự lão ta lâu được.
Tên Giám đốc mỹ phẩm thấy Đường Tâm Nhan hô cứu, lão liền ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, thuận tay kéo cô vào lòng
“Người đẹp Tâm Nhan, nếu người đàn ông trong kia cần em, em đã không bị đuổi ra đây đâu, bây giờ em đang cần đàn ông mà, đi theo anh đi!”
...
Trong phòng.
Mặc Trì Úy đi vào phòng tắm ngâm nước lạnh, nghe thấy tiếng đập cửa, hắn khoác lên mình chiếc áo choàng tắm rồi đi đến cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo. Người phụ nữ kia bị lão trung niên vừa lùn vừa mập lôi đi một cách thô bạo. Mặc Trì Úy mím chặt môi dưới, hắn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng sau vài giây, hắn lại mở cửa đi ra ngoài.
[Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn]
Tên Giám đốc mỹ phẩm kéo Đường Tâm Nhan tới cửa, Đường Tâm Nhan liền dùng sức túm lấy cánh cửa, nhất quyết không vào, lão ta vô cùng nổi nóng, trực tiếp giơ tay lột đồ của Đường Tâm Nhan.
Vừa xé rách được một mảng, cổ tay lão ta đột nhiên bị một lực mạnh bắt lấy. Người đàn ông cao lớn ước chừng phải một mét tám mươi tám, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm lão ta. Vẻ mặt từ trên cao nhìn xuống như một bậc đế vương ngang tàng.
Cao quý, cao ngạo, trong sạch, lãnh đạm.
Lực tay rất mạnh, gần như bẻ gãy cổ tay tên Giám đốc mỹ phẩm kia.
“Thằng khốn này ở đâu ra đây? Tao chấm con này lâu rồi, mày mà không buông tay thì đừng trách tao không khách khí...hự...”
Lão ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị ăn ngay một đấm vào mặt.
Mặc Trì Úy kéo Đường Tâm Nhan vào lòng rồi giơ chân đạp tên Giám đốc kia một cái nữa.
Tên Giám đốc ngã nhào xuống đất.
[Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn]
Trông thấy Mặc Trì Úy dẫn Đường Tâm Nhan đi, lão nhăn mặt bò dậy
“Mẹ kiếp, dám đánh tao, mày có biết tao là ai không? Nói thôi cũng đủ dọa chết mày rồi đó!”
Quản lý khách sạn nghe thấy ồn ào liền vội vã chạy đến, tên Giám đốc kia nhanh chóng tố cáo
“Mấy người quản lý khách sạn kiểu gì thế hả? Loại thấp kém như thằng kia mà cũng có thể vào ở phòng VIP được? Mau mau báo cảnh sát tới bắt hắn đi đi!”
Quản lý nhìn vết máu ở khóe miệng cùng khuôn mặt méo mó của tên Giám đốc, lại nhìn sang vẻ mặt hờ hững, cả người toát lên sự lạnh lùng của Mặc Trì Úy, lau mồ hôi lạnh ở trán, dè dặt nói
“Vị này là sếp của khách sạn chúng tôi.”
[Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn]
Bộ dạng mở to mắt, người đờ ra của tên Giám đốc cứ như thể đã bị người ta đánh một gậy vào đầu.
Mặc Trì Úy ôm người phụ nữ thở ngày càng gấp kia, trước khi rời đi, ánh mắt sắc bén nhìn quản lý nói
“Cho người này vào danh sách đen của Hoàn Hải!”
Quản lý nơm nớp lo sợ gật đầu
“Rõ thưa Mặc tổng.”
...
Về đến phòng, Mặc Trì Úy vứt Đường Tâm Nhan xuống ghế sô pha. Hắn rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cho bác sĩ, thì người phụ nữ trên sô pha từ từ cởi từng chiếc nút áo ra.
Danh Sách Chương: