Mặc dù đã hứa với Mặc Trì Úy rằng sẽ nghỉ ngơi thật tốt, nhưng ngay sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi phòng, Đường Tâm Nhan lại mở mắt ra.
Cô vốn dĩ không có cách nào ngủ được, gương mặt phờ phạc, tiều tụy vô cùng, chưa bao giờ cô nghĩ bản thân mình lại gặp phải chuyện như vậy.
Tiểu Nghê, con nhất định phải tiếp tục kiên trì, nhất định.
Mặc Trì Úy vừa ra khỏi phòng liền đi thẳng vào trong phòng bếp.
“A Lãnh, anh muốn ăn gì? Em có thể làm cho anh.”
Mạnh Bạch Chỉ đi vào phòng bếp, vừa nhìn thấy Mặc Trì Úy, liền không nhịn được đi tới, nhẹ giọng hỏi.
“Không cần đâu, cô đi nghỉ ngơi đi, tự tôi có thể làm được.” Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói, thành thục lấy từ trong tủ lạnh ra những nguyên liệu cần thiết.
“Anh định làm đồ ngọt à?” Nhìn thấy nguyên liệu làm đồ ngọt trong tay Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ lộ vẻ kinh ngạc, cô ta có chút không thể tin vào mắt mình.
“Đúng vậy, tâm trạng của Nhan Nhan không tốt, ăn chút đồ ngọt sẽ tốt hơn, vì vậy tôi định làm một ít.”
Khuôn mặt Mặc Trì Úy rất nghiêm túc.
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh khi anh nhắc đến Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ bất lực thở dài.
“Để em giúp anh nhé, mặc dù tài nghệ nấu món Trung Quốc của anh rất tốt, nhưng đồ ngọt là dành cho phụ nữ ăn. Đàn ông các anh làm được nhưng vẫn sẽ thiếu gì đó. Em cùng làm với anh nhé.”
Mặc Trì Úy suy nghĩ một hồi, đồng ý lời đề nghị của Mạnh Bạch Chỉ.
Tất cả người hầu đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Mặc Trì Úy, người độc đoán như quân vương lại bước vào bếp.
Vị trí của Đường Tâm Nhan trong trái tim của anh, mọi người đều không dám có bất cứ nghi ngờ gì nữa.
Kỹ thuật của Mạnh Bạch Chỉ thực sự rất tốt. Sau gần một tiếng đồng hồ, đồ ngọt cũng đã ra dáng, hơn nữa thẩm mỹ cũng khá bắt mắt.
“Thế nào?” Mặc dù không phải làm cho mình ăn, nhưng Mạnh Bạch Chỉ vẫn rất vui vẻ khi nhìn thấy những món tráng miệng đẹp mắt, cô ta liền quay sang hỏi Mặc Trì Úy đang nhào bơ ở bên cạnh.
“Không tệ.”
Mặc Trì Úy khẽ mỉm cười gật đầu.
Mạnh Bạch Chỉ rất vui khi nhận được lời khen ngợi của Mặc Trì Úy. Nếu là trước đây, cô ta chắc chắn sẽ ngã vào vòng tay của Mặc Trì Úy, nhưng bây giờ…
Chỉ khẽ thở dài, Mạnh Bạch Chỉ lại tiếp tục động tác đang làm.
Đường Tâm Nhan ở trong phòng vốn dĩ không ngủ được, sau khi đứng bên cửa sổ một lúc lâu, cô bước ra khỏi phòng.
Bởi vì người hầu đều bận việc riêng của họ nên không ai để ý tới Đường Tâm Nhan đi xuống lầu.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn xung quanh cũng không thấy Mặc Trì Úy đâu, điều này khiến cô hơi hoảng loạn, tuy rằng đây là địa bàn của Phong Tiêu, nhưng mọi thứ đối với Đường Tâm Nhan mà nói đều rất xa lạ.
“Trì Úy, anh đang ở đâu vậy?” Đường Tân Nham nhẹ giọng hét lên, nghe thấy giọng nói của cô, người hầu vội vàng chạy tới trước mặt cô.
“Bà Mặc, ông Mặc đang ở trong bếp.”
Đường Tâm Nhan ngọt ngào nói lời cảm ơn rồi đi về phía phòng bếp theo sự chỉ dẫn của người hầu.
Đứng ở cửa bếp, cô thấy rõ ràng Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ đang nhìn nhau mỉm cười.
Quả thật giống như một đôi trai tài gái sắc, nếu như không có cô thì có lẽ họ đã sống hạnh phúc bên nhau.
Nhìn bóng lưng của hai người họ, Đường Tâm Nhan cũng không nói gì, mãi cho đến khi Mặc Trì Úy phát hiện ra sự tồn tại của cô.
“Sao thế, em chỉ mới ngủ có một chút thôi mà?”
Mặc Trì Úy vội vàng đi tới Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.
“Em thực sự không ngủ được, hai người đang làm gì vậy?” Đường Tâm Nhan hỏi, nếu là trước đây, sau khi nhìn thấy Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ nhìn nhau rồi cười ngọt ngào như vậy, cô có thể sẽ nổi cơn ghen, có thể sẽ làm ầm ĩ lên, nhưng bây giờ…
Đường Tâm Nhan rất bình tĩnh mà nhìn Mạnh Bạch Chỉ.
“Biết tâm trạng cô đang không tốt, A Lãnh và tôi đã chuẩn bị một ít đồ ngọt cho cô. Những món này đều do chúng tôi tự tay làm. Cô có thể nếm thử xem.”
Mạnh Bạch Chỉ đặt món tráng miệng mới làm xong tới trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Anh có làm không?” Đường Tâm Nhan ngạc nhiên khi nhìn thấy những món ngọt trang trí vô cùng đẹp mắt.
Mặc Trì Úy khoát khoát tay.
“Anh chỉ làm một phần nhỏ thôi. Phần lớn đều do Bạch Chỉ làm. Anh chỉ là phụ giúp cô ấy một tay.”
Mặc Trì Úy đặt dĩa trước Đường Tâm Nhan.
“Em nếm thử xem.”
Đường Tâm Nhan gật đầu và cắn một miếng nhỏ.
“Ngon, ngon lắm, mùi vị thực sự rất tuyệt.” Đường Tâm Nhan giơ ngón tay cái lên với Mạnh Bạch Chỉ và Mặc Trì Úy.
“Nếu em thấy ngon thì ăn nhiều một chút. Ăn đồ ngọt có thể khiến tâm trạng thoải mái hơn.”
Mặc Trì Úy nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của Đường Tâm Nhan với sự cưng chiều vô hạn.
Nhìn hai người nhìn nhau với ánh mắt trìu mến, Mạnh Bạch Chỉ cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi, tôi đi trước vậy, hai người cứ nói chuyện đi.”
Không muốn nhìn thấy bất kỳ cảnh thân mật nào nữa, Mạnh Bạch Chỉ vội vã rời khỏi phòng bếp.
“Cô ấy cũng không tệ, so với trước đây, thực sự đã thay đổi rất nhiều.”
Đường Tâm Nhan nhìn bóng lưng Mạnh Bạch Chỉ rời đi, nhẹ giọng nói, nhưng bản năng của người phụ nữ mách bảo cô rằng những thay đổi của Mạnh Bạch Chỉ có phần không chân thực.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy người phụ nữ của mình nhìn chăm chú bóng lưng Mạnh Bạch Chỉ rời đi, Mặc Trì Úy không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.
Vốn dĩ cô muốn nói cho Mặc Trì Úy biết sự hoài nghi của mình, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, cô lại không có chứng cứ nào, dù có nói ra cũng không có tác dụng gì cả.
Hơn nữa nó có thể sẽ dẫn đến sự phản cảm từ người đàn ông của cô nữa.
“Một người phụ nữ xuất sắc như vậy, anh không hối hận sao?” Đường Tân Nham hỏi nửa đùa nửa thật.
“Hối hận?”
Bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng đặt lên má Đường Tâm Nhan, làn da mềm mại ở đầu ngón tay khiến anh có chút không nỡ bỏ ra.
“Anh hối hận, nhưng anh không hối hận vì đã chia tay với Bạch Chỉ, mà là anh hối hận vì đã quen biết em quá muộn.”
Những lời nói tình cảm rót vào tai Đường Tâm Nhan như một dòng suối trong vắt.
Đúng là một người đàn ông biết ăn nói ngọt ngào, cô thích nghe gì, anh liền nói đấy.
“Sao thế? Không tin anh à?”
Mặc Trì Úy đã nhiều ngày không có quan hệ thân thiết với Đường Tâm Nhan, anh trực tiếp ôm cô vào lòng và dịu dàng hôn lên đôi má hồng của cô.
Nụ hôn bất ngờ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan càng thêm ửng hồng và quyến rũ.
“Anh đừng nháo nữa, đây là phòng bếp đấy, bất cứ lúc nào cũng có người hầu ra vào.”
Đường Tâm Nhan ngượng ngùng trốn tránh nụ hôn của Mặc Trì Úy, để ngăn anh trêu chọc mình, Đường Tâm Nhan vội vàng nhét đồ ngọt vào miệng anh.
“Ông Mặc, Tiểu Nghê lại phát sốt rồi.”
Một người hầu chạy đến trước mặt Mặc Trì Úy lo lắng nói.
Nghe thấy những lời này, Đường Tâm Nhan lập tức đặt chiếc nĩa trên tay xuống, đi theo Mặc Trì Úy đến phòng của Tiểu Nghê với tốc độ nhanh nhất.
Đứng ở bên ngoài, hai người họ có thể thấy rõ bác sĩ đang kiểm tra cơ thể của Tiểu Nghê.
Mặc dù không phải là bác sĩ nhưng cô biết rõ ràng rằng cơn sốt của Tiểu Nghê lúc này là một dấu hiệu nguy hiểm.
“Thằng bé sẽ không sao đâu, đúng không anh?” Đường Tâm Nhan nắm lấy tay Mặc Trì Úy, lo lắng hỏi, Mặc Trì Úy có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo từ đôi tay của Đường Tâm Nhan.
“Đương nhiên rồi, Tiểu Nghê vẫn luôn là một đứa trẻ kiên cường mạnh mẽ, thằng bé sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”
Sự an ủi của Mặc Tri Úy khiến Đường Tân Nham nhẹ nhõm phần nào, đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng ngời lo lắng nhìn vào bên trong phòng, trong lòng cô âm thầm cầu nguyện, mong Tiểu Nghê sẽ bình an vô sự.
Danh Sách Chương: