Ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi lên người Phó Tư Thần.
“Tôi rất vui mừng vì người phụ nữ của tôi đã rời khỏi anh, ánh mắt của anh thật sự… quá kém.”
Mặc Trì Úy chế nhạo khiến sắc mặt Phó Tư Thần càng khó coi thêm. Thấy Đường Vũ Nhu vẫn còn vô cùng ngạo mạn nói ra những lời uy hiếp như cũ, Phó Tư Thần hận không thể đẩy cô ta ra khỏi nhà hàng ngay lập tức.
“Đường Vũ Nhu, cô ngậm miệng lại cho tôi.”
Phó Tư Thần thấp giọng hét lên, nhưng Đường Vũ Nhu càng nói càng hăng lại không thèm để ý đến mệnh lệnh của anh ta. Ngược lại còn đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, nếu như cô bây giờ cầu xin tôi tha cho cô với người đàn ông của cô, có lẽ tôi sẽ để Phó Tư Thần nhìn lại tình cảm lúc trước mà tha cho cô đó.”
Đường Vũ Nhu kiêu căng nói.
“Đường Vũ Nhu, tôi thật sự rất thông cảm với cô.”
Đường Tâm Nhan mang theo nụ cười nói.
Lúc cô đang nói thì Mặc Trì Úy đã gọi điện thoại cho Giản Thành rồi.
“Dùng danh nghĩa của tôi để thu mua cổ phần trong tay các cổ đông nhỏ của công ty Phó Tư Thần.”
Mặc Trì Úy căn dặn nói.
Nghe thấy lời căn dặn này của Mặc Trì Úy, trong lòng Phó Tư Thần thấy không hay rồi.
“Mặc Trì Úy, anh…”
Mặc Trì Úy bỏ điện thoại xuống, ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn Phó Tư Thần.
“Công ty anh bị phá hủy, tuyệt đối có liên quan tới người phụ nữ của anh. Phó Tư Thần, chúng ta cứ chống mắt lên mà xem.” Giọng nói của Mặc Trì Úy vô cùng bình tĩnh, nhưng…. Nhưng Phó Tư Thần đã nhìn thấy rất nhiều sự tàn nhẫn và cướp bóc trong ánh mắt của anh.
“Tư Thần, đừng nghe anh ta, anh ta không dám làm gì anh đâu.” Thấy sắc mặt thay đổi rõ rệt của Phó Tư Thần, Đường Vũ Nhu vội vàng an ủi nói.
“Bép…” Không ai ngờ được, bàn tay to lớn của Phó Tư Thần lại đột nhiên mạnh mẽ tát lên mặt Đường Vũ Nhu, đánh đến mức má cô ta sưng đỏ lên ngay lập tức.
“Phó Tư Thần, anh… anh dám… dám đánh tôi, tôi liều với anh.”
Sau khi bị tát một bạt tai, mà cái bạt tai này lại còn là đánh ở trước mặt Đường Tâm Nhan nữa, Đường Vũ Như tức tới cả người đều run lên. Hai tay đánh loạn xạ lên ngực Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần vốn dĩ thật sự không muốn để ý đến Đường Vũ Như, dù sao trong bụng cô ta cũng đang mang thai, lại là đứa con của mình nữa, nhưng hành động của Đường Vũ Nhu càng ngày càng điên rồ.
Điều này làm cho Phó Tư Thần vô cùng bối rối.
Mãi đến 10 phút sau, hành động đánh Phó Tư Thần của Đường Vũ Nhu mới dừng lại.
“Phó Tư Thần, tôi thật sự nên nói cảm ơn anh vì đã bỏ người phụ nữ của tôi, nếu không sao tôi có thể có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ được?”
Mặc Trì Úy từ từ mở miệng nói, ánh mắt dừng lại trên người Phó Tư Thần vừa sâu xa vừa xa xăm.
Sự chế giễu như vậy càng khiến sắc mặt Phó Tư Thần trở nên khó coi hơn, anh ta cưỡng ép kéo Đường Vũ Nhu rời khỏi nhà hàng.
Bọn họ rời đi không lâu thì nhân viên của nhà hàng cũng đem những món mà Đường Tâm Nhan đã gọi lên đặt lên bàn.
“Ăn đi, không cần vì người khác mà ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.”
Mặc Trì Úy vừa nói vừa lấy đũa đặt bên cạnh Đường Tâm Nhan, lại còn chu đáo múc một bát canh cho cô.
“Đây đều là những món mà chúng ta đã ăn trong bữa ăn đầu tiên, nên em chắc chắn sẽ ăn thật nhiều.”
Dáng vẻ vô cùng có tâm hồn ăn uống của Đường Tâm Nhan làm cho Mặc Trì Úy nhướng mày. Người phụ nữ dễ thương, lại còn ngây thơ, hồn nhiên như thiên thần này sao có thể khiến người ta không yêu cho được chứ?
Đường Tâm Nhan không chú ý đến gì khác mà cứ vui vẻ thương thức món ngon trước mặt mình.
Thấy khóe miệng Đường Tâm Nhan còn dính một chút thức ăn, Mặc Trì Úy rất tự nhiên rút khăn giấy ra nhẹ nhàng lau cho cô.
Mặc dù chỉ là một hành động đơn giản thôi, nhưng cũng đủ khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan vô cùng vui vẻ.
“Mau ăn đi, đồ ăn vặt.”
Mặc Trì Úy cười nói.
Anh không ăn gì nhiều mà vẫn luôn chăm sóc cho Đường Tâm Nhan rất chu đáo.
Nửa tháng sau, Phong Tiêu đích thân gửi Tiểu Nghê đã hồi phục đến biệt thự của Mặc Trì Úy.
“Bố…”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Tiểu Nghê vô cùng vui vẻ, trực tiếp nhào vào lòng anh.
Mặc Trì Úy cũng vui vẻ mà ôm cậu bé vào lòng, cảnh tượng này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan dâng lên một luồng nước ấm.
“Đứa trẻ này là em của cô.”
Phong Tiêu đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, mặt không cảm xúc nói.
“Em… Em trai của tôi? Anh… anh đang nói đùa gì vậy? Chuyện cười này không mắc cười chút nào đâu.”
Đường Tâm Nhan vô cùng kinh hoàng, kinh hoàng tới mức suýt ngã xuống đất.
“Anh cả…” Giọng của Mặc Trì Úy vang lên, lúc anh thấy Phong Tiêu đi về phía người phụ nữ của mình, trong lòng anh đã có dự cảm không lành rồi.
Anh vừa mới đặt Tiểu Nghê ngồi lên ghế sofa đã nghe được những lời Phong Tiêu nói.
“Đây là sự thật, không cần phải giấu diếm cô ấy, hơn nữa em cũng không thể giấu cô ấy cả đời được, đúng không?”
Giọng nói của Phong Tiêu vẫn lạnh lùng không chút nhiệt độ nào như cũ.
Đối mặt với người anh cả đã từng cứu mạng mình này, Mặc Trì Úy đành bất lực thở dài.
“Chồng, có chuyện gì vậy? Anh ấy… sao anh ấy lại nói Tiểu Nghê là em trai của em?”
Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Trì Úy thì cô lập tức đi đến trước mặt anh, lo lắng hỏi.
“Tiểu Nghê, chúng ta về phòng thôi, bố con có chuyện cần bàn.”
Phong Tiêu đi đến trước mặt Tiểu Nghê nói, chỉ có lúc đối diện với đứa trẻ này, trên má của người đàn ông lạnh lùng khiến người khác sợ hãi kia mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Vâng ạ.”
Tiểu Nghê hiểu chuyện lên lầu với Phong Tiêu.
“Chồng à, anh nói gì đi? Rốt cuộc… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mãi vẫn không nghe Mặc Trì Úy nói gì, Đường Tâm Nhan vô cùng lo lắng.
Đối diện với anh mắt muốn biết tất cả của cô, sau khi do dự thì Mặc Trì Úy cũng đã đưa ra quyết định.
Anh đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế sofa.
“Tiểu Nghê là con của… bố em và mẹ anh.”
Mặc dù không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng đây là chuyện mà cả đời này Mặc Trì Úy cũng không thể nào thay đổi được.
“Cái gì? Họ… Họ đã sinh con sao?”
Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.
Hàng lông mày của Mặc Trì Úy cau chặt lại.
“Anh không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng cũng không có cách nào thay đổi cả. Trong một bữa tiệc, bố em đã nhân lúc mẹ anh choáng váng mà ức hiếp bà ấy. Lần đó đã khiến mẹ anh có Tiểu Nghê. Cơ thể mẹ anh không cho phép bà ấy phá thai, vậy nên bà ấy chỉ có thể sinh Tiểu Nghê ra thôi. Nhưng điều không ai ngờ được là sau đó bố em đã tàn nhẫn… hại chết bà ấy.”
Mặc dù anh không ngừng tự nhủ với bản thân là phải quên đi hết những ân oán năm xưa nhưng khi nhắc đến Đường Lôi, Mặc Trì Úy vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện này… chuyện này đúng thật là không thể tưởng tượng được, Tiểu Nghê là… là em trai của chúng ta, chuyện này…”
Đường Tâm Nhan thật sự không dám tin câu chuyện ly kỳ này lại xảy ra với mình.
“Đây cũng chính là… lý do chính anh tha cho bố em, đúng không?
Đường Tâm Nhan thông minh đoán ra tất cả.
“Đúng thế, vốn dĩ anh muốn chính tay mình đưa bố em xuống địa ngục, nhưng… nhưng sau đó anh nhận được tin tức này, vậy nên anh đã thay đổi ý định, để ông ta nhận sự trừng phạt của pháp luật, cơ thể Tiểu Nghê từ nhỏ đã bị bệnh rồi. Anh không muốn để nó biết thân thế của nó.”
Mặc Trì Úy nói đầy thành khẩn.
Danh Sách Chương: