Từ khi quen người đàn ông này Đường Tâm Nhan liền biết rằng anh là một kẻ cuồng hôn.
Dường như anh có vẻ rất thích hôn cô.
Dù sao thì anh không thể chạm vào cô, chỉ hôn một chút thôi, cô cũng không ý kiến gì.
Chỉ là hôn môi ở một nơi nghiêm túc đoan chính như văn phòng có vẻ như không được ổn lắm?
“Vẫn còn tâm tư đi nghỉ chuyển khác sao?”Nam nhân híp mắt, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Đường Tâm Nhan bắt gặp đôi con ngươi đen sâu của anh, bên trong nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, khóe môi nở nụ cười ngượng ngùng: “Anh Mặc, em sợ bị người khác nhìn thấy sẽ làm hỏng hình tượng cao quý của anh..”
“Không có sự cho phép của anh, bọn họ không dám vào.”
Anh lại hôn cô, như để bù đắp cho tất cả những nụ hôn mà họ đã mất trong mười ngày không liên lạc.
Đường Tâm Nhan cảm thấy bức thiết, nóng như thiêu đốt dần dần đắm chìm vào nụ hôn của anh.
Một người đàn ông có thực sự thích một người phụ nữ hay không có thể cảm nhận được từ nụ hôn.
Cô cảm thấy anh thực sự thích cô.
Nhưng cô không thể hiểu tại sao anh lại không muốn cô yêu anh?
Có lẽ vì đã mất mát quá nhiều nên cô sẽ không cho phép mình suy nghĩ linh tinh như trước kia nữa.
Cô yêu anh, muốn giữ anh, muốn ở bên anh, đơn giản vậy thôi.
Cô vòng tay qua cổ anh, đang chuẩn bị trả lời anh thì đột nhiên, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra…
“Tổng giám đốc Mặc, báo cáo mà anh cần…” Nữ thư ký sau khi gõ cửa liền đẩy cửa đi vào luôn, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô hoảng hồn.
Không đợi Mặc Trì Úy nói gì, nữ thư ký lại nhanh chóng đóng cửa lại vì sợ người bên trong.
Sau khi đóng cửa lại, lồng ngực thư ký vẫn đập thình thịch loạn xạ.
Lộc cộc lộc cộc, âm thanh lanh lảnh của giày cao gót vang lên.
Người phụ nữ trẻ đi đến với tập tài liệu trong tay, cau đôi mày thanh tú khi nhìn thấy bộ dạng thần hồn chưa ổn định của nữ thư ký: “Cô làm gì vậy? Hấp ta hấp tấp?”
Nữ thư ký lập tức lấy lại sự bình tĩnh: “Không sao.”
Nữ thư ký đang định quay về chỗ ngồi. Nhìn thấy bản báo cáo trên ta cô ấy, sắc mặt cô khó coi nói: “Không phải tôi đã nhờ cô gửi bản báo cáo này lên văn phòng Tổng giám đốc để chủ tịch Mặc ký tên trước khi tôi ra ngoài sao?”
Nữ thư ký với vẻ mặt trầm tĩnh nhìn cô gái trẻ, mới đến công ty mấy ngày mà thật sự coi mình là bà chủ sao?
Có điều cũng phải, dẫu sao cũng là con gái của một gia đình giàu có, có gia thế vững chắc, một nhân viên nhỏ bé như cô đắc tội không nổi.
“Tổng giám đốc Mặc đang bận, đợi một lát nữa tôi sẽ lại đem đến.”
Thiếu nữ giật lấy báo cáo trong tay của nữ thư ký, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào.
Mặc Trì Úy đã trở lại bàn giám đốc, thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng sắc mặt thiếu nữ đột ngột thay đổi sau khi khóe mắt quét qua người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
Mặc Trì Úy liếc mắt nhìn thiếu nữ ngoài cửa với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Không biết gõ cửa sao?”
Người phụ nữ trẻ bước lùi lại, gõ cửa 3 lần, sau khi nhận được sự đồng ý của Tổng giám đốc mới đẩy cửa bước vào.
Đường Tâm Nhan tưởng rằng đó là thư ký nên ánh mắt vẫn buông xuống ngượng ngùng không dám nhìn cô ta.
Mãi cho đến khi người phụ nữ phát ra âm thanh, cảm thấy giọng nói đó vô cùng quen thuộc, cô mới vội vàng ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là Diệp Vi Nhã
Tại sao cô ấy ở đây?
Hơn nữa…
Đường Tâm Nhan liếc nhìn trang phục nhân viên của cô, rõ ràng là giống với nữ thư ký bên ngoài.
Có lẽ nào cô ấy cũng là một trong những thư ký của văn phòng chủ tịch?
Trái tim của Đường Tâm Nhan chùng xuống nhanh chóng.
Cô chuyển ánh nhìn từ người Diệp Vi Nhã sang nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế da.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, không có gì kỳ khác thường gì, cũng không có bất kỳ cảm giác nào như là chột dạ.
Danh Sách Chương: