Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tâm Nhan bị ném xuống đất trên khoang tàu thì phát ra tiếng kêu đau đớn, cô vẫn chưa kịp hồi phục lại trong cơn đau đớn thì lại nhìn thấy một người đàn ông trong số đó đang cởi quần áo đang mặc trên người.

“Anh… Anh muốn làm gì? Người đàn ông của tôi sắp đến đây rồi.”

Hành động của người đàn ông đó khiến cho vẻ mặt của Đường Tâm Nhan càng trắng bệch hơn, cô sợ hãi lùi về phía sau cho đến khi dựa lên tường, không còn bất kỳ đường lui nào nữa.

Làm sao đây? Phải làm sao đây? Trì Úy, rốt cuộc bao giờ anh mới đến?

Đường Tâm Nhan khóc không ra nước mắt. Bước chân của người đàn ông đó càng đến gần, Đường Tâm Nhan dường như cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.

“Không…” Khi bàn tay to lớn của người đàn ông đó đặt xuống vai Đường Tâm Nhan, cô hét tiếng kêu lớn và dùng sức dãy dụa, đấm đá loạn xạ.

Thậm chí cô còn há miệng cắn lên cánh tay của người đó, vết cắn mạnh khiến cho người đàn ông đó hét lên tiếng kêu đau đớn. Anh ta thẹn quá hóa giận, vì vậy dùng sức vung một cái bạt tai lên trên mặt Đường Tâm Nhan.

Gò má Đường Tâm Nhan lập tức sưng vù lên đỏ ửng, suýt chút nữa thì vỡ tan.

“Anh cả, anh nhanh lên một chút đi. Sau khi chơi xong thì đến em.” Một người đàn ông khác hơi sốt ruột mà nói. Nhất là khi anh cả của mình xé toạc quần áo trên người Đường Tâm Nhan, lộ ra da thịt trắng trẻo, anh ta thèm muốn đến nỗi hận không thể lập tức đi lên phía trước.

“Đừng mà, tôi cầu xin anh, anh thả tôi ra đi. Các anh muốn tiền, tôi sẽ… Tôi sẽ đưa cho các anh. Tôi cầu xin anh, đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi có được không?”

Khi cái miệng của người đàn ông đó gần đến gương mặt mình, Đường Tâm Nhan đã hoàn toàn sụp đổ, giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống từ khóe mắt.

“Ầm…” Dường như khoang thuyền đột nhiên bị va chạm gì đó mà phát ra tiếng ầm ầm, âm thanh này khiến người đàn ông đó hít một hơi lạnh lẽo.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người đàn ông đó lo lắng hỏi, người anh em đứng bên cạnh cũng vô cùng hoảng hốt.

“Anh cả à, có người đâm vào thuyền chúng ta.”

Một tên tay sai nhanh chóng chạy đến, nói với vẻ lo lắng.

“Có người đâm vào thuyền?” Nghe thấy thông báo của tên tay sai, người đàn ông đó lập tức leo xuống từ người Đường Tâm Nhan với vẻ mặt tức giận.

“Mau đi ra ngoài điều tra cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là tên nào to gan lớn mật dám đâm vào thuyền của tao?” Người đàn ông đó tức giận quát mắng.

Nhưng tên tay sai ấy vẫn chưa thật sự rời đi, bọn họ đã nhìn thấy có người đi về phía mình.

“Trì… Trì Úy…” Nhìn thấy người đi về phía mình chính là Mặc Trì Úy mà mình luôn mong đợi, cuối cùng trên gương mặt trắng bệch của Đường Tâm Nhan cũng nở nụ cười sáng rực.

Người phụ nữ của mình bị xé nát quần áo, hơn nữa trên gò má còn hiện lên vết sưng đỏ. Hai con mắt anh đào của Mặc Trì Úy nheo lại, lập tức toát lên ánh sáng vừa hung ác lại vừa tàn nhẫn.

“Mày… mày chính là Mặc Trì Úy?”

Khi người đàn ông đó nhìn vào ánh mắt của Mặc Trì Úy thì không khỏi hít một hơi lạnh lẽo, nhưng ỷ vào nhiều người nên anh ta cũng không hề sợ hãi gì, trái lại còn nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt hống hách.

“Mày… Có thể nói lời chào tạm biệt với thế giới này rồi.” Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng gợi cảm, giọng nói vô cùng lạnh lùng giống như thời tiết đêm ba mươi tháng chạp vậy. Giọng nói ấy khiến người ta không lạnh mà run, rợn cả tóc gáy.

“Mày… mày dám. Nếu như mày dám làm hại tôi, anh em của tao sẽ không buông tha cho mày đâu.” Người đàn ông đó nói với vẻ hung hăng phách lối.

“Dựa vào bọn họ?” Nhìn thấy mấy người ở giữa đang bảo vệ người đàn ông đó, Mặc Trì Úy hừ lạnh một tiếng. Anh nắm hai tay vào với nhau, xương khớp phát ra tiếng trong trẻo khiến mấy người xung quanh hơi run sợ trong lòng.

“Cậu chủ tôi đây lâu lắm rồi chưa vận động xương cốt, ngày hôm nay tôi sẽ… giết chết các người.”

Mặc Trì Úy nói xong câu nói này thì đi thẳng về phía bọn họ, đôi mắt lạnh lẽo nguy hiểm nheo lại lóe lên ánh sáng lạnh lùng giống như tia chớp. Đôi mắt đó khiến cho những người đàn ông ấy sợ hãi mà lần lượt lùi về phía sau vài bước.

Bịch… Bịch… Không có ai nhìn thấy Mặc Trì Úy ra tay như thế nào, nhưng khi người ta phản ứng lại được thì mấy người bảo vệ anh cả đã ngã nhoài xuống mặt đất.

“Bây giờ… Đến lượt mày.” Giọng nói của Mặc Trì Úy lại vang lên một lần nữa, lần này giọng nói xen lẫn cả mùi vị tàn bạo khiến người đàn ông đó sợ hãi không ngừng lùi về phía sau.

“Tao nhìn thấy rất rõ là tay phải của mày đụng vào gương mặt người phụ nữ của ta, cho nên… Nó không cần phải tồn tại trên thế giới này nữa.”

Mặc Trì Úy đi đến trước mặt người đàn ông đó, mỗi một bước đến gần thì toàn thân anh lại toát lên hơi thở vừa nguy hiểm lại độc ác mà đến gần người đàn ông đó.

“Mày… mày đừng qua đây, không được qua đây.” Mỗi bước chân của Mặc Trì Úy đến gần khiến người đàn ông đó không vẻ kiêu ngạo phách lối như lúc đầu nữa. Hình ảnh tên tay sai của mình bị đánh nằm liệt dưới mặt đất trong nháy mắt hiện lên rõ mồn một trước mắt anh ta.

“Tôi cầu xin anh, đừng qua đây. Tha cho tôi đi, tha cho tôi đi.”

Dưới ánh nhìn giận dữ và độc ác tàn bạo của Mặc Trì Úy, người đàn ông đó sợ hãi quỳ trên mặt đất.

“Đã… Muộn rồi.”

Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đột nhiên ngoắc lấy cổ tay của người đàn ông đó, sau đó… anh dùng sức bẻ ngược lại. Bên tai của mọi người có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng kêu la thảm thiết đau đớn của người đàn ông đó.

Bàn tay lo lớn nắm thành nắm đấm đấm mạnh lên trên gương mặt của người đàn ông.

Không lâu sau, gương mặt của người đàn ông đã giống như đầu heo mà nằm nhếch nhác dưới mặt đất.

“Chồng à, anh đừng đánh nữa.” Đường Tâm Nhan đã hồi phục lại tinh thần và lý trí, cô nhanh chóng chạy đến bên Mặc Trì Úy.

“Em sao rồi?”

Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan vào trong lòng ngực, vẻ tràn đầy trong lồng ngực khiến trên gương mặt anh cuối cùng cũng toát lên nụ cười cưng chiều.

“Em không sao, may mà… May mà anh đến. Nếu không em… Em chỉ có con đường chết.”

Đường Tâm Nhan rúc vào trong lồng ngực Mặc Trì Úy, vui vẻ nói.

“Anh tư à, tài nghệ của anh vẫn không kém gì so với trước kia. Vừa nãy mới được một lúc mà anh đã giải quyết xong tất cả đám người đó rồi. Anh em bọn tôi còn chưa có thời gian ra tay.”

Giọng nói của Lục Tử Thâm vang lên bên tai Mặc Trì Úy.

Đường Tâm Nhan vội vàng ngẩng đầu từ trong lồng ngực Mặc Trì Úy, khi nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên gương mặt hai người Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành, gương mặt nhỏ bé của cô không khỏi ửng hồng vì xấu hổ.

“Đưa bọn họ đến nơi bọn họ nên đi đi.”

Mặc Trì Úy chỉ vào người đàn ông đã bị mình đánh gục rồi nói với hai người bọn họ, sau đó anh mới quay đầu đi đến trước mặt người đàn ông đó một lần nữa.

“Có phải là Triệu Hân Hân không?”

Mặc Trì Úy tức giận nói.

Người đàn ông bị đánh sưng mặt sưng mũi nhìn thấy vẻ sát khí trong đôi mắt Mặc Trì Úy, anh ta không dám giấu diếm bất kỳ điều gì nữa. Cho dù gật đầu cũng khiến anh ta đau muốn chết, nhưng an ta vẫn làm động tác gật đầu.

“Quả nhiên là cô ta, người phụ nữ này thật sự quá hèn hạ.” Trì Chi Hành đứng ở một bên nhìn thấy người đàn ông đó gật đầu thì nói với vẻ giễu cợt.

“Tôi sẽ không để cho cô ta ăn được quả ngọt đâu.”

Mặc Trì Úy cởi quần áo trên người mình ra rồi khoác lên người Đường Tâm Nhan, sau đó anh bế ngang cô vào trong lòng rồi nhanh chóng đi về phía du thuyền của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
M
Mặp24 Tháng mười hai, 2021 19:49
Kêu nữ chính là con đàn vs con tiện nhân. Ha ha ha. Quỳ
T
Thuong21 Tháng mười một, 2021 15:37
Viết kiểu gì , không có logic .n9 lúc thế này , lúc thế kia.
BÌNH LUẬN FACEBOOK