Mặc Trì Úy trở về phòng lấy một điếu thuốc ngậm trên môi, mệt mỏi tựa trên ghế ở lan can, đôi mắt đen và sâu nhìn ba chữ trong tin nhắn, môi anh khẽ cong lên. Có tiến bộ, còn biết chủ động nhắn tin cho anh.
Phải biết rằng, cô của trước kia, nếu anh không chủ động liên lạc với cô, cô hoàn toàn có thể coi như không có người chồng này.
Mặc Trì Úy nheo lại đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ âm u, anh trả lời tin nhắn của cô: “Chưa.”
Đường Tâm Nhan không ngủ được, cô nằm trên chiếc sô pha đơn, đợi một lúc lâu sau mới nhận được tin nhắn của Mặc Trì Úy.
Vẫn chỉ vỏn vẹn có một từ. Cô cũng đến cạn lời với anh. Chẳng buồn nhắn tin trả lời, cô lấy kịch bản từ trong túi ra đọc. Vừa xem được vài giây, một tin nhắn khác được gửi đến.
“Em ngủ rồi?”
Người đàn ông này, anh không biết gửi liền một mạch luôn sao? Cô đặt kịch bản xuống, ngón tay như nhảy múa trên bàn phím.
“Nghĩ đến chuyện xảy ra với Nhiễm Nhiễm, tôi không ngủ được.”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, anh không trả lời lại.
Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, điện thoại rung báo có cuộc gọi đến. Nhìn thấy tên người gọi, tim cô đập thình thịch. Vừa nhấc máy, người ở đầu dây bên kia đã nói: “Mở cửa”.
“Hả?”
“Tôi đang ở bên ngoài cửa.”
“Hả?” Đường Tâm Nhan ngây người đến mức cô quên cả lời nói. Mãi cho đến khi anh gọi cô mở cửa một lần nữa, cô mới phản ứng kịp chạy về phía cửa.
Cô kiễng chân và liếc nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.Người đàn ông mặc áo khoác đen đứng sừng sững ở đó.
Sân thượng của khách sạn.
Đường Tâm Nhan nhìn hàu tươi, sò điệp, cà tím và nước trái cây đặt trên bàn kính tròn, cô mở to mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
“Sao anh có thể …” Chẳng phải anh nói chúng không vệ sinh và không muốn cô ăn những thứ này sao?
Mặc Trì Úy giúp cô lấy đũa, tách ra, cọ xát hai chiếc đũa vào nhau vài lần, nhìn thấy hành động của anh, Đường Tâm Nhan kinh ngạc: “Anh vậy mà thực sự biết cái này sao?”
Mặc Trì Úy đưa cho cô đôi đã cọ xát: “Mặc dù những năm qua, điều kiện cuộc sống rất tốt, nhưng lúc trước tôi cũng từng chịu khổ rất nhiều.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy đôi đũa, cắn cắn môi nói nhỏ: “Anh có thể kể cho em nghe về tuổi thơ của anh được không?”
Mặc Trì Úy nhìn cô chăm chú vài giây, môi mỏng khẽ mím lại. Đường Tâm Nhan thấy anh không muốn nói nhiều, cũng không ép buộc anh, cô cúi đầu tập trung ăn bữa khuya anh mang cho cô.
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan quay trở lại phòng, cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực.
Cô không biết Mặc Trì Úy nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân của hai người.
Nói anh đối xử tệ bạc với cô? Hoàn toàn không phải, anh đối với cô tốt đến mức bất chấp tính mạng. Đêm hôm khuya khoắt còn sẵn sàng chạy ra khỏi khách sạn đi mua bữa khuya mang đến cho cô.
Nói anh đối xử tốt với cô? Nhưng cô đã chủ động muốn tham gia vào thế giới của anh, muốn tìm hiểu quá khứ của anh nhưng anh khóa chặt cánh cửa trái tim.
Nằm mãi không ngủ được, bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập tới, cô chống đỡ không nổi, rồi cũng ngủ mất.
Vào lúc trời còn chưa sáng hẳn cô đã thức dậy. Đứng trước gương, nhìn gương mặt hốc hác, cô trang điểm nhẹ nhàng. Nhân lúc Diệp Nhiễm vẫn đang ngủ, cô xuống lầu mua bữa sáng mà cô ta yêu thích.
Buổi sáng quay nốt cảnh của ngày hôm qua, Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm không quay trở lại xe của đoàn mà trên xe của Mặc Trì Úy. Đường Tâm Nhan ngồi cùng Diệp Nhiễm ở hàng ghế sau.
Dọc đường đi, ba người đều không nói lời nào, trong xe như có một luồng không khí tĩnh lặng đang ngưng tụ. Diệp Nhiễm dựa vào vai Đường Tâm Nhan, đã vài lần không kiềm chế được nhìn người đàn ông trong gương chiếu hậu đang tập trung lái xe.
Danh Sách Chương: