Người đàn ông đứng ở cửa mặc áo sơ mi đen và quần tây.
Hơi thở âm u, tối tăm im lặng.
Trong đôi mắt híp lại là một màu đen sâu thẳm, không có lấy một tia sáng.
Một khuôn mặt điển trai với các đường cong sắc nét và khuôn hàm lăng lệ ác liệt.
Anh chỉ lặng lẽ đứng đó, cho dù không làm gì nhưng khí tức u ám toát ra từ trên người đủ làm cho người ta sợ hãi.
Diệp Nhiễm núp sau Đường Tâm Nhan, dùng tay nhỏ nắm lấy quần áo của cô, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Tâm Nhan, tớ…”
Đường Tâm Nhan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng không có nhiệt độ của anh.
Không khí tràn ngập một hơi thở u uất và áp lực nặng nề.
Thân hình cao lớn của Mặc Trì Uý nhúc nhích, nhếch môi mỏng, không nói lời nào, vượt qua Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đi vào phòng tắm.
Lấy chiếc đồng hồ bên trong ra, anh không liếc nhìn họ, bước ra ngoài.
Khi đến gần cửa, giọng nói có chút ngớ người của Đường Tâm Nhan từ phía sau truyền đến: “Mặc Trì Uý, anh không có gì muốn nói sao?”
Mặc Trì Uý nhếch môi cười nhạo một cái.
Cô muốn anh nói gì? Cô đã lựa chọn tin tưởng Diệp Nhiễm mà không cần hỏi anh cơ mà.
Dù anh có nói bao nhiêu thì trong mắt cô đó cũng là một cái cớ không phải sao?
Mặc Trì Uý quay đầu lại, hờ hững liếc cô một cái “Anh không đụng vào cô ta!”
Diệp Nhiễm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, run giọng nói: “Tâm Nhan, tớ sớm biết anh ấy khi tỉnh lại sẽ không thừa nhận…”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Diệp Nhiễm “Tớ tin cậu.”
Mặc Trì Uý “A…” một tiếng, không nói lời nào nữa, quay người thờ ơ rời đi.
Đường Tâm Nhan nhìn theo bóng lưng của anh, trái tim co rút không kiểm soát được.
Cho đến khi Diệp Nhiễm ôm cô và nói trong nước mắt: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ.”
…
Quán bar X
Đó là cũng hộp đêm hôm qua.
Trì Chi Hành nhìn Mặc Trì Uý vừa mới tới đã không ngừng rót rượu uống, bối rối nói: “Tứ ca, em còn đang ngủ sao anh mới sáng sớm đã gọi em đến đây? Đúng rồi, ngày hôm qua cùng Đường Tâm Nhan có vui vẻ không?”
Mặc Trì Uý lắc lắc chất lỏng cay nồng trong cốc uống một hớp, liếc mắt nhìn Trì Chi Hành: “Tối hôm qua cậu gọi điện cho cô ấy phải không?”
“Vâng!” Trì Chi Hành kể lại cuộc điện thoại đêm qua.
Nhìn thấy Mặc Trì Uý im lặng không nói lời nào, Trì Chi Hành liền nhận ra có gì đó không đúng “Tứ ca, sắc mặt của anh có chút tái nhợt, tối hôm qua anh tắm nhiều quá?”
“Tối hôm qua là bạn thân của cô ấy đến.”
“Hả?” Chí Chí Thành sửng sốt “Ngọa tào, bạn thân cô ấy tự xưng là vợ anh qua điện thoại, thật là quá trơ trẽn vô sỉ!” Sau vài giây, anh ta nhìn Mặc Trì Uý đầy do dự “Anh sẽ không nhầm cô ta với Đường Tâm Nhan chứ?”
Mặc Trì Uý dựa lưng vào sô pha “Không có, nhưng là cô ấy lựa chọn tin tưởng bạn thân của mình.”
Trì Chi Hành nhướng mày “Thật là thú vị! Bây giờ anh định làm gì?”
Mặc Trì Uý mím chặt đôi môi mỏng như lưỡi dao sắc bén, không nói gì, vẻ mặt lãnh đạm vô cùng, ngay cả Trì Chi Hành cũng không đoán được anh đang suy nghĩ gì.
…
Khi Đường Tâm Nhan chở Diệp Nhiễm trở về, cô nhận được cuộc gọi từ Quý Tịnh..
“Tâm Nhan, cô đã xem những bức ảnh vừa lộ ra trên mạng chưa?”
Đường Tâm Nhan nhíu mày “Ảnh gì?”
Quý Tịnh bên kia nói sơ qua, Đường Tâm Nhan trong nội tâm lộp bộp một tiếng “Tôi sẽ xem trước.”
Đường Tâm Nhan lấy điện thoại di động ra, bấm xem tin tức đứng đầu.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là dòng tiêu đề màu đen: Phú hào thần bí của An thành, tại khách sạn muốn bạn thân của nữ diễn viên Đường Tâm Nhan.
Danh Sách Chương: