Trong đầu Đường Tâm Nhan vẫn còn đang bối rối, ngây ngô, cô hoàn toàn không biết mình đã làm gì, đợi đến khi cô phản ứng lại thì hai cánh tay trắng ngọc ngà đã chủ động ôm lấy cơ thể người đàn ông đó.
“Bây giờ đã muộn rồi…” Cô muốn nói, thỉnh thoảng cũng có uống thuốc, nên có lẽ không quan trọng lắm.
Nhưng người đàn ông này lại mở vòng tay của cô ra, dùng đôi tay to lớn áp vào đôi gò má nóng bừng của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô nói: “Nhanh thôi em.”
Anh đứng dậy khỏi giường và đi về phía tủ quần áo.
Anh cũng không quấn khăn tắm, phần lưng đối diện với cô rất cao lớn và rắn rỏi, bờ vai rộng, eo thon, đôi chân thì dài miên man, tràn ngập nồng nặc hơi thở của hóoc môn.
Đường cong cơ bắp trên cánh tay rất rõ ràng, lúc kéo cửa tủ ra, bả vai nhẹ nhàng nâng lên, trông như một đôi cánh nhỏ rất xinh đẹp, một vóc dáng điển hình, cởi áo ra thì cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo vào thì trông gầy đi.
Động tác mặc đồ lót và quần áo của anh rất nhanh, sau khi nói với cô một tiếng, anh mới sải bước đi.
Đường Tâm Nhan nằm nép mình trên chiếc giường lớn mềm mại, hơi thở của anh vẫn còn vươn trên chăn ga gối đệm, mát lạnh đến mê người, miệng lưỡi cô đều đang cô rất khô, nuốt khan một ngụm xuống cổ họng, bây giờ bụng dưới của cô lại có một cảm giác trống vắng lạ thường. Cô lắc đầu, từ trước đến giờ không biết bản thân lại có dục vọng đến như vậy.
Cô che đi khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ đến lúc anh rời đi, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cô vội vàng vùng dậy đứng xuống giường.
Lấy một chiếc áo khoác trong tủ, kéo cửa ra, đi về phía thang máy.
Lúc đi qua lối thang bộ, cô nhìn thấy bên trong có ánh sáng yếu ớt hắt ra qua một khe nhỏ, cô nghi ngờ bước đến, nhìn vào bên trong.
Vốn dĩ người đàn ông đó nói rằng đi mua bao cao su nhưng lúc này lại đang ngồi ở cầu thang máy, nhìn thấy bóng lưng trông có vẻ cô đơn, buồn tẻ. Anh đang cầm điện thoại trên tay, tay kia thì kẹp lấy điếu thuốc khói sương bay lượn lờ.
Dường như đang nghe điện thoại của người ở đầu dây bên kia, sau khi cô đứng ở sau cánh cửa thoát hiểm vài giây, anh vẫn không nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng Đường Tâm Nhan đột nhiên thắt lại.
Sau khi hiểu lầm Kiều Phi Nhi, cô đã tự nhủ rằng không thể nghĩ lung tung nữa, cũng không thể hiểu lầm bậy bạ anh ấy nữa.
Vì vậy, cho dù là nguyên nhân gì, anh đột nhiên không muốn cô nữa, lừa cô rằng ra ngoài đi mua bao cao su, cô cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung, nghi thần nghi quỷ nữa.
Quay lưng đi, cô chuẩn bị xoay người rời đi, anh lại cất lên một giọng nói đầy khàn đục mang theo chút mệt mỏi: “Tôi muốn cô ấy, cũng có phản ứng mãnh liệt. Cô ấy còn có thể dùng tay giúp tôi nhưng đến lúc quan hệ, tôi lại không làm được, chỉ có thể dựa vào thuốc mà thôi…”
“Tôi biết chuyện năm đó đã ảnh hưởng đến tôi quá lớn, tôi cho rằng mình đã được điều trị khỏi, nhưng tôi vẫn không thể làm được điều đó.”
“Tôi sẽ dành thời gian đến đến phòng khám của anh.”
“Lúc trước tôi có thể chạm vào cô ấy, có lẽ là do thuốc của Chi Hành đưa cho tôi.”
Đường Tâm Nhan không nghe thấy câu cuối cùng của anh, cũng không biết mình trở lại phòng ngủ bằng cách nào.
Nằm trên giường, trong đầu cô bây giờ chỉ làm là những lời anh nói khi nãy, anh phải cần thuốc mới có thể chạm vào người cô. Rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy lại không thể chạm vào con gái vào phút chót chứ?
Chẳng lẽ, anh biết cô không còn trinh sao?
Không, có lẽ là không biết.
Rõ ràng, chuyện này anh không muốn để cô biết được, nếu không sẽ không nói dối với cô rằng muốn đi mua bao.
Nhưng cô cũng có thể hiểu, không thể thật sự quan hệ cùng một người con gái, đối với anh ấy mà nói, làm như vậy sẽ tổn thương đến phẩm giác của một người đàn ông!
Cô sẽ không bóc trần vết sẹo ấy của anh!
Trở mình lại, hay tay cô đan vào nhau, úp mặt xuống gối. Rõ ràng là cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng cô vẫn không ngủ được. Trong lòng cảm thấy trống rỗng và buồn bực.
Rõ ràng là anh đang ở rất gần nhưng lại giống như cô chưa từng tiến đến gần trái tim anh.
Đối với cô mà nói, anh là một người vừa bí ẩn vừa thâm sâu, giống như sương khói mù mịt bao phủ lấy đỉnh của ngọn núi, thật sự vô cùng khó khăn.
Danh Sách Chương: