Người đàn ông vừa nói xong, Diệp Nhiễm là người khiếp sợ nhất. Cô ta buông hai tay đang che khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh. Lúc trước đèn trong phòng lờ mờ, hơn nữa dáng người, quần áo của người này rất giống Mặc Trì Uý. Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới người này không phải Mặc Trì Úy.
Lúc này đèn trong phòng được mở hết lên, dưới ánh đèn chói mắt, cô ta đã nhìn rõ, người này không phải Mặc Trì Úy, chỉ giống anh sáu bảy phần thôi. Các đường nét trên khuôn mặt không được tinh tế, đẹp trai như Mặc Trì Úy, ánh mắt cũng không sắc bén bằng.
Các phóng viên chưa gặp qua Mặc Trì Úy, ảnh chụp trong tin tức buổi sáng cũng không rõ lắm, cho nên người đàn ông này nói tối qua anh ta ở cùng Diệp Nhiễm các phóng viên cũng không nghi ngờ gì.
“Hóa ra là một người bình thường, làm chúng ta đi một chuyến vô ích rồi.”
“Chúng ta phải nhanh trở về làm rõ tin tức buổi sáng bằng không lại đắp tội với người không được đắp tội thì không xong đâu.”
“Đúng vậy, nhanh đi thôi.”
Diệp Nhiễm thấy đám phóng viên vội đến rồi lại vội đi, cô ta muốn gọi họ lại nói với bọn họ người tối hôm qua thực sự là Mặc Trì Uý. Nhưng cô ta vừa mới chạy ra đến cửa đã nhìn thấy Đường Tâm Nhan. Đồng tử Diệp Nhiễm mở to, cơ thể không ngừng lùi về phía sau giống như là nhìn thấy thú dữ vậy.
Đường Tâm Nhan dùng mắt ra hiệu, thế thân mà Mặc Trì Úy tìm đến lập tức đứng dậy khỏi ghế rời đi.
Diệp Nhiễm lùi về phía ghế sô pha, cơ thể loạng choạng ngã ngồi xuống đó. Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén của Đường Tâm Nhan, Diệp Nhiễm không nhịn được run rẩy cùng sợ hãi.
Đường Tâm Nhan không say sao? Cô ấy không phải bị Trình Tử Thanh mang đi rồi sao?
Đầu óc Diệp Nhiễm quay cuồng, cô ta suy nghĩ cẩn thận, tất cả việc này đều là kế hoạch của Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan. Nước mắt trào ra, nhưng cô ta không giả bộ đáng thương nữa, mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đường Tâm Nhan: “Quả nhiên là diễn trò, diễn xuất rất tốt, hôm nay cô lại giả vờ đau lòng cho tôi, không nghĩ tới đều là diễn cho tôi xem.”
“Chính là tôi vẫn không hiểu, nếu đã sớm nhìn thấu bộ mặt của tôi, cần gì phải diễn một màn như vậy, cô không thấy mệt sao.”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy người trước mặt mềm yếu nhưng trong mắt lại mang theo sự tuyệt tình, quyết liệt, trái tim của cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khó chịu khiến cô không thở nổi. Cô không chỉ xem Diệp Nhiễm là ân nhân cứu mạng, là bạn bè mà còn xem cô ta như người thân của mình. Cô không bao giờ nghĩ cô ta cũng giống như Đường Vũ Nhu tổn thương, phản bội cô. Nhưng vì cái gì cô ta lại tàn nhẫn khiến cô tổn thương như thế.
Đôi mắt Đường Tâm Nhan mờ đi vì nước mắt, cô không thấy rõ biểu cảm của Diệp Nhiễm, nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn xem trên mặt Diệp Nhiễm có chút hối hận nào không. Nhưng cô ta không có. Vẫn chỉ là cô một mình tình nguyện, tự cho là đúng xem Diệp Nhiễm là bạn bè. Là cô đã quên, từ khi nhà họ Diệp phá sản, cô không gặp lại Diệp Nhiễm nữa. Trái tim của con người sẽ dần thay đổi theo thời gian.
“Vì cái gì phải diễn một màn này ư? A, đại khái là bởi vì mới bắt đầu trong lòng tôi vẫn còn hoài nghi, vẫn không chắc chắn, vẫn hy vọng cô còn chút lương tâm, tự thừa nhận sai lầm của mình, nhưng khi tôi nghĩ tới chuyện Kiều Phỉ bị chụp ảnh nên tôi phải cho cô một bài học.”
“Cho nên, cô liền liên hệ với Mặc Trì Uý nhờ anh ta dùng một thế thân hủy đi trong sạch của tôi?”
Đường Tâm Nhan cười châm biếm, mang theo vài phần giễu cợt cùng thê lương: “Trong sạch của cô ư? Trong sạch của cô bị hủy, hoàn toàn là do cô gieo gió gặt bão.”
Danh Sách Chương: