Đạo diễn Hầu lờ mờ có thể đoán được rằng Mặc Trì Úy xuất hiện ở đây là vì Đường Tâm Nhan.
Trong làng giải trí có vô số chuyện nhà đầu tư thích minh tinh, hơn nữa Đường Tâm Nhan đã xinh đẹp lại thông minh, tính tình cũng tốt, không kiêu ngạo, không có gì ngạc nhiên khi Mặc Trì Úy bị cô hấp dẫn.
Lần trước Mặc Trì Úy muốn rút vốn đầu tư, đạo diễn Hầu biết đó là vì Đường Tâm Nhan. Cho nên sau khi Đường Tâm Nhan trở lại đoàn phim, đạo diễn Hầu cũng quan tâm đến cô nhiều hơn.
Chỉ là Giang Na Nhi năm lần bảy lượt cố tình diễn không tốt cảnh quay hôm nay, anh ta cũng đã giáo huấn cô ta nhưng Giang Na Nhi vẫn cố tình không tỉnh ngộ, cảnh quay của cô ta cũng đã quay được một nửa nên cũng không thể đổi diễn viên giữa chừng.
Đạo diễn Hầu lau mồ hôi lạnh trên trán, vì sợ Mặc Trì Úy không vui, sẽ lại ra mặt giúp Đường Tâm Nhan và rút vốn đầu tư.
Nghe thấy anh chỉ yêu cầu biên kịch thay đổi tình tiết trong phim để cho Giang Na Nhi diễn cảnh lăn xuống núi, đạo diễn Hầu trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vội vàng gật đầu lia lịa: “Tôi sẽ thảo luận với biên kịch làm thế nào để làm cho tình tiết Giang Na Nhi ngã xuống núi phù hợp với kịch bản.”
Mặc Trì Úy liếc nhìn đạo diễn Hầu bằng ánh mắt xuyên thấu: “Cô ta đã bắt Đường Tâm Nhan ngã bao nhiêu lần, thì bắt cô ta phải ngã gấp đôi số đó.”
Đạo diễn Hầu bị ánh mắt của Mặc Trì Úy làm cho sửng sốt, không dám nói không, gật đầu nói: “Được.”
Giang Na Nhi thấy Mặc Trì Úy đang bị nhóm người đạo diễn Hầu vây quanh, cô ta cũng không biết anh ta đã nói gì với đạo diễn Hầu nhưng cô ta có một dự cảm chẳng lành.
Cô ta cắn môi, muốn đi nói với đạo diễn Hầu rằng tâm trạng của mình đã tốt trở lại, có thể quay một lần là qua nhưng đạo diễn Hầu nói với cô ta rằng sẽ tạm thời thay đổi cảnh quay, để cô ta qua một bên nghỉ ngơi trong giây lát.
Giang Na Nhi đi qua một bên ngồi xuống, cô kêu trợ lý rót cho mình một cốc nước, vừa uống một hớp, nước nóng bỏng, cô ta bực bội hắt nước lên người trợ lý, tiện tay véo người trợ lý: “Cô muốn tôi bỏng chết à?”
Trợ lý nhìn Giang Na Nhi với vẻ mặt đau khổ, không dám nói lời nào, chịu đựng vết bỏng, rót thêm một cốc nước, đưa cho cô ta.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Tâm Nhan rất muốn tiến tới giáo huấn Giang Na Nhi vài câu nhưng suy đi nghĩ lại cô tốt nhất vẫn nên kìm lại thì hơn.
Dù gì thì đó cũng là trợ lý của Giang Na Nhi, nếu cô giúp cô ấy như thế này, có lẽ về sau, Giang Na Nhi sẽ càng không vừa mắt trợ lý của mình, giúp cô ấy chẳng khác nào làm hại cô ấy.
“Chưa từng thấy người nào độc ác xấu xa như Giang Na Nhi. Làm trợ lý cho cô ta, nhận được vài đồng lương mà chẳng khác nào phải lên núi đao xuống biển lửa.” Diệp Nhiễm ôm lấy cánh tay Đường Tâm Nhan, dựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng nói: “Vẫn là Tâm Nhan tốt bụng. Cho dù tớ có làm sai điều gì, cậu sẽ không đối xử với tớ giống như Giang Na Nhi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm tán gẫu một hồi, suy nghĩ của họ lại đổ dồn trên người Mặc Trì Úy.
Từ khi anh tới, anh cũng không đến tìm cô, anh chỉ ngồi trên chiếc ghế vừa được nhân viên chuyển đến, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đôi mắt thâm sâu nheo lại.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và lãnh đạm của anh, cô có chút hốt hoảng.
Cô không biết rõ anh tới nơi này làm gì. Nhà đầu tư đến tham quan phim trường?
Anh trông không giống một người nhàn nhã như vậy. Hơn nữa, có một chút mệt mỏi giữa đôi lông mày đang nhíu chặt của anh, có thể là do anh hôm qua anh đã không nghỉ ngơi đầy đủ.
Tối qua anh không gọi cho cô, sáng nay anh có gọi đến, nhưng cô lại tắt máy không nghe. Lẽ nào anh chạy tới đây là để tìm cô bàn chuyện làm thủ tục ly hôn?
Vừa nghĩ đến khả năng này, trái tim cô bắt đầu co rút đau đớn.
Hóa ra trước mặt anh, cô lại không có tương lai như vậy.
Cho dù giữa anh và Kiều Phi Nhi thực sự có gì đó, cô cũng không nỡ ly hôn với anh.
Giây phút cô đang trầm tư suy nghĩ về chuyện đó, không để ý đến ánh mắt cô lại rơi trên người anh. Nó quá mức lộ liễu, muốn không để ý cũng rất khó.
Người đàn ông phun ra một làn khói rồi đột nhiên nhướng mắt nhìn về hướng cô. Khi mắt cô đụng phải đôi mắt tĩnh lặng và lạnh lẽo như giếng nước ngàn năm của anh, trái tim của cô chợt lỡ một nhịp.
Danh Sách Chương: