Giống như cảm nhận được ánh mắt của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy quay đầu liếc cô một cái, “In rồi?”. Đường Tâm Nhan gật đầu, “ừm” một tiếng.
“Ăn xong đi rồi ký.”, hắn thờ ơ trả lời. Đường Tâm Nhan đi vào trong phòng bếp, bưng hai phần mì ý ra phòng khách. Mắt thấy món ăn hấp dẫn, mùi vị thơm ngon, Đường Tâm Nhan xoa bụng, cô kéo ghế ra, ngồi đối diện với Mặc Trì Úy. Thấy cô ngồi cách xa hắn như vậy, Mặc Trì Úy làm sao có thể không hiểu ý cô chứ. Thật là một cô gái ấu trĩ và ngây thơ, nếu hắn thật sự muốn ép cô làm gì đó, cô còn có thể ngồi yên đó mà ăn được ư?
Đường Tâm Nhan cúi đầu, ăn một miếng mì ý. Mùi vị còn ngon hơn cô nghĩ, không ngờ tay nghề của Mặc Trì Úy lại lợi hại đến vậy! Ăn được một nửa, cô nhịn không được, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở đối diện. Khi ăn, hắn trông rất lịch lãm, yên lặng và chậm rãi, giống như một quý tộc điển hình. Mặc Trì Úy phát hiện ánh mắt của cô, khẽ nhướng mắt lên nhìn.
“Nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Hai hàng lông mi dày rậm của Đường Tâm Nhan run lên, “Mì anh làm rất ngon, còn ngon hơn ở nhà hàng nữa.”
Mặc Trì Úy “ừm” một tiếng, mặt không chút biểu cảm. Đường Tâm Nhan bĩu môi, có chút buồn cười, “Anh thật sự không khiêm tốn chút nào!”
Mặc Trì Úy hơi nhướng mày, “Em nói sự thật thì tại sao tôi phải khiêm tốn?”
Đường Tâm Nhan nhìn hắn kiểu ‘Tôi phục anh rồi’ rồi lại cúi đầu ăn hết đĩa mì. Sau khi ăn xong, cô thấy vẫn chưa no nên ngẩng đầu nhìn hắn, cô thì đã ăn xong rồi nhưng hắn vẫn còn lại hơn nửa đĩa. Ngửi thấy mùi thơm trong không khí, cô liếm môi, nuốt nước bọt. Nhìn thấy bộ dạng tham ăn của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy khẽ nhếch môi, “Còn muốn ăn?
Đường Tâm Nhan nghe thấy hắn nói vậy thì liền gật đầu, “Tôi thấy vẫn chưa no.”
Mặc Trì Úy đưa cái đĩa đến trước mặt cô, trong đôi mắt đen láy ánh lên ý cười, “Ăn đi!”. Đường Tân Nham nhìn chằm chằm đĩa mì ở trước mặt, không nghĩ ngợi nhiều liền ăn ngay. Sau khi ăn xong, cô nhẹ nhàng liếm mép. Hành động vô thức của cô khiến đôi mắt đen của Mặc Trì Úy trở nên sâu thẳm.
“Còn muốn ăn sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu nhìn Mặc Trì Úy, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên lắc đầu. Khuôn mặt xinh đẹp và trắng hồng dần ửng đỏ. Cô cắn môi, cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng. Cô mới vừa ăn mì của hắn xong! Từ trước tới nay, cô chưa từng ăn uống chung đồ ăn với bất kỳ người đàn ông nào, ngay cả với Phó Tư Thần cũng chưa bao giờ. Mặc Trì Úy mỉm cười nhìn Đường Tâm Nhan, đột nhiên cảm thấy người con gái quyến rũ, nhạy cảm này rất thú vị.
Nếu hai người lấy nhau, những ngày tháng sau này của hắn sẽ không còn cô đơn và buồn chán nữa!
……
Sau khi Mặc Trì Úy đi tắm, Đường Tâm Nhan chủ động dọn dẹp mọi thứ. Thực ra cũng chỉ là rửa hai cái đĩa mà thôi, nhà bếp của hắn rất ngăn nắp và sạch sẽ, không cần phải dọn dẹp gì. Rửa chén xong, điện thoại di động của Mặc Trì Úy để trên bàn rung lên. Đường Tâm Nhan lau tay, cô định đưa điện thoại cho hắn, nhưng lại vô tình chạm vào nút trả lời.
“Darling[1], mấy ngày nay anh làm sao vậy? Không trả lời điện thoại, cũng không đến thăm em, em nhớ anh lắm ~”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quyến rũ và duyên dáng của một người phụ nữ, cùng là phụ nữ nên khi Đường Tâm Nhan nghe thấy vậy, cô rùng mình, hai tay nổi da gà.
Danh Sách Chương: