Đường Tâm Nhan đứng trên sân thượng một lúc, cho đến khi gió lạnh ập đến, cô rùng mình vì lạnh mới nhấc gót ngàn vàng, cả người ướt đẫm đi xuống dưới tầng.
Một người đàn ông trẻ mặc vest đang đứng trước cửa căn hộ, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi xuống, anh nói một cách đầy trân trọng và lịch sự, “Cô Đường, chào cô, tôi là Giản Thành, trợ lý của Mặc thiếu, bữa sáng và quần áo đã được đưa đến, ngoài ra Mặc thiếu chuyển lời cho cô, ba ngày sau chuẩn bị đến Cục Dân chính.”
Giản Thành nói xong thì liền rời đi.
Đường Tâm Nhan bước vào căn hộ, Mặc Trì Úy và Sơ Thất đều đi ra ngoài rồi, cô cầm túi đặt trên bàn trà vào phòng khách.
Từ nội y, váy áo đến áo khoác bên ngoài, chế tác và kiểu dáng đều rất tinh xảo và hoàn hảo, Đường Tâm Nhan không thể nhìn ra là nhãn hiệu gì, nhưng chắc chắn là đều là hàng đặt thiết kế, giá cả không hề rẻ.
Cô không muốn nợ Măc Trì Úy bất cứ thứ gì, đặc biệt là tiền, nhưng hiện tại cô không có khả năng trả lại hắn, đợi đến khi cô nhận được tiền quay phim thì cô sẽ mua thứ gì đó để tặng lại hắn.
Sau khi thay đồ xong thì cô đến phòng ăn để ăn sáng.
……
Trong chiếc Bentley Mulsanne.
Giản Thành vừa lái xe vừa liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị đang nhìn vào điện thoại công việc ở hàng ghế sau.
Anh nhìn hết lần này đến lần khác, người đàn ông ở hàng ghế phía sau ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt sáng ngời tuấn tú khiến người khác không thể rời mắt, cất giọng nói lạnh lùng, “Có chuyện gì thì nói.”
Giản Thành đã theo Mặc Trì Úy mấy năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt kinh diễm này của ông chủ thì đôi mắt anh lại sáng lên.
Cũng may là xu hướng tính dục của anh bình thường, nếu không với một người sếp như vậy làm sao anh có tâm trạng làm việc được nữa.
“Mặc thiếu, tôi muốn hỏi…anh thật sự muốn cưới cô Đường sao?”
Mặc Trì Úy mím đôi môi mỏng, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Trông tôi giống đang đùa sao?”
“Nhưng cô ấy không phải là người mà anh…” Thấy sắc mắt Mặc Trì Úy đột nhiên đanh lại, nhiệt độ trong khoang xe đột ngột giảm xuống, Giản Thành biết điều không nói gì nữa.
Một phút sau, ánh mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy rời khỏi điện thoại công việc, tâm trạng lạnh lùng, “Gửi email hai ngày trước cậu gửi cho tôi, đưa qua cho Lục Tử Thâm, bảo cậu ta tìm Phó Tư Thần nói chuyện.”
“Vâng.”
……
Cho dù mới sáng sớm đã bị Sơ Thất bắt nạt một cách khó hiểu, cũng bị Mặc Trì Úy ngó lơ, nhưng những chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến tâm trạng của Đường Tâm Nhan.
Đồ ăn sáng mà Giản Thành mang đến vô cùng phong phú, có món Trung, món Tây.
Cô ăn mỗi loại một chút, ăn đến lúc no bụng cô mới dừng lại.
Sau khi thu dọn bữa sáng, cô mở máy điện thoại đã tắt đi tối qua.
Vừa mở máy, tiếng thông báo của tin nhắn và cuộc gọi nhỡ liên tiếp vang lên.
Riêng của Phó Tư Thần đã có mấy chục cuộc.
Nghĩ đến Phó Tư Thần, hai huyệt thái dương của Đường Tâm Nhan bỗng đau dữ dội.
Chuông điện thoại lại reo lên, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Diệp Nhiễm, Đường Tâm Nhan liền trượt nút nhận điện thoại.
“Tâm Nhan, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi!” Giọng nói tủi thân mang cả tiếng khóc nức nở của Diệp Nhiễm truyền đến.
Đường Tâm Nhan nghe ra tâm trạng của Diệp Nhiễm không tốt, cô khẽ cau mày, “Sao thế Nhiễm Nhiễm?”
“Mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, cậu bây giờ đang ở đâu?”
Một chút nữa Đường Tâm Nhan sẽ phải đến chỗ đoàn làm phim 《Mỹ nhân truyền kỳ》 để làm quen với kịch bản, hơn nữa, xe của cô còn ở chỗ Diệp Nhiễm, vì thế nên nói với cô ấy địa chỉ của Cẩm Tú Viện.
Nửa giờ sau.
Đường Tâm Nhan đang ở dưới lầu của khu chung cư, nhìn thấy Diệp Nhiễm ngồi taxi đến.
“Xin lỗi nhé Tâm Nhan, cổ tay mình hơi đau nên không lái xe được, mình đỗ xe của cậu ở San Hồ Viên rồi, chìa khóa đây.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy chìa khóa, nhìn thấy cổ tay Diệp Nhiễm đang quấn băng trắng, cô lo lắng hỏi: “Sao lại bị thương rồi, không sao chứ?”
Diệp Nhiễm nước mắt lưng tròng, cô cắn chặt môi muốn nói nhưng lại thôi.
Danh Sách Chương: