Đường Tâm Nhan vén tóc mái trên trán Mặc Trì Úy, nhìn thấy trên đó có một vết thương vừa mới bong vảy không lâu, đôi đồng tử của nhíu chặt: “Có chuyện gì vậy? Anh bị thương phải không?”
Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng và hoảng sợ của cô, anh duỗi cánh tay dài ôm cô vào lòng, cằm đặt lên trên đầu cô, trầm giọng nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ ấy mà, em đừng lo lắng.”
Nghe anh nói vậy, Đường Tâm Nhan tức giận đẩy anh ra.
Cô bước đến cửa sổ kính sát đất, đôi môi mím chặt lại, một tầng sương dâng lên trong mắt.
Anh cứ luôn như vậy, lần trước lưng anh bị bỏng anh cũng không nói với cô, lần này trán anh bị thương anh cũng giấu cô nốt.
Nếu không phải cô phát hiện ra được, thì không biết anh định giấu cô đến khi nào nữa?
Cô đã thú nhận tất cả với anh rồi, nhưng còn anh thì sao?
Trong lòng cô, anh vẫn luôn chứa đầy bí ẩn mà xa vời.
Mặc Trì Úy nhìn theo bóng lưng tức giận của Đường Tâm Nhan, anh bước đến phía sau cô, cánh tay dài của anh ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô.
Chiếc cằm kiến nghị tựa vào vai cô, bàn tay lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô bóp nhẹ: “Là bởi vì anh sợ em biết rồi sẽ đau lòng giống như bây giờ cho nên anh mới không nói ra. Đàn ông bị thương một chút xíu, không tính là gì cả.”
Đường Tâm Nhan rũ bỏ bàn tay lớn của anh, đi về phía trước hai bước, nhưng anh lại nhanh chóng đi tới, môi mỏng ngậm lấy dái tai trắng như ngọc của cô, hơi thở nóng rực tràn vào ốc tai của cô: “Vợ à, em đừng tức giận nữa, có được không?”
Giọng nói của anh vốn đã trầm thấp, êm dịu, sau khi cố ý hạ thấp xuống lại càng trở nên thu hút, cổ cô co rụt lại, lỗ tai đỏ bừng: “Anh đừng nghĩ có thể dễ dàng qua ải này, em không nghe nhưng lời này của anh đâu, em chỉ biết anh chưa coi em là vợ anh thôi.”
“Không phải, sao anh lại không coi em là vợ anh chứ?” Lòng bàn tay to của anh chậm rãi từ bụng dưới của cô di chuyển lên, sau khi tắm xong, cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, bên trong không mặc thêm gì khác, anh trực tiếp đưa tay vào nắm lấy một bên mềm mại trước ngực của cô, má cô lập tức nóng như lửa đốt: “Mặc Trì Úy, anh đừng như vậy.”
“Như vậy là như nào?” Anh giữ vai cô, xoay người cô lại, để cô đối diện trực tiếp với anh.
Cô quay lưng lại với cửa sổ kính sát đất trong suốt, chưa kịp nói gì thì đã bị đôi môi mỏng của anh ngậm lấy một cách nặng nề.
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm đập vào vai anh, trong miệng rên lên không rõ ràng: “Mặc… Em”
Nhân lúc cô hé miệng, lưỡi anh trực tiếp lướt vào bên trong.
Anh cởi đai áo choàng tắm của cô, những ngón tay thô ráp của anh tự do lang thang trên làn da nhẵn mịn của cô.
…
Cô đang mang thai nên anh không dám cứ ôm cô như thế này mà làm, anh bế cô lên giường.
Cô bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, hàng mi dài khẽ nhắm lại, để nụ hôn của anh từ môi rơi xuống má rồi đến mang tai…
Đầu ngón tay với nhiệt độ thiêu đốt, mỗi tấc da anh chạm vào như đang rung rinh mời gọi.
Cô mở to đôi mắt mờ sương muốn anh dừng lại, cô vẫn còn tức giận anh cơ mà, không thể làm chuyện này nữa, nhưng cô vốn dĩ không thể nói ra lời.
Vừa định mở miệng thì đôi môi mỏng của anh đã chặn lại.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú thâm trầm, khuôn ngực cường tráng, cơ bụng sáu múi rõ ràng, tim cô đập nhanh hơn.
Anh thuộc tuýp người khiến bao cô gái phải hò hét, cho dù là hình thể hay khuôn mặt.
Ngay cả phương diện nào đó cũng là trời sinh xuất sắc.
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao lên, tựa như chỉ cần một tia lửa cũng có thể khơi mào bùng cháy.
…
Sau đêm qua cũng không có đau như vậy.
Nhưng mà nóng, rất nóng.
Hơi thở của anh tỏa đều xung quanh, trong trẻo, quyến rũ, nóng bỏng và mê người …
Người anh có đầy đủ hooc môn của phái mạnh.
Cô giống như một con thuyền đang trôi trên biển, còn anh lại giống như những cơn sóng cuồn cuộn, ào ạt, khiến cô trầm bổng, lắc lư theo nhịp điệu của anh.
Danh Sách Chương: