Tốc độ rơi xuống càng ngày càng nhanh, bởi vì để tránh cho Đường Tâm Nhan không bị thương nên khi vừa chạm đất, Mặc Trì Úy trực tiếp dùng thân mình làm đệm cho thân cô.
Nghe thấy một tiếng rên rỉ nhẹ, Đường Tâm Nhan lập tức mở mắt, nhìn thấy trong đêm đen hình bóng một người đàn ông mờ ảo, cô lo lắng hỏi: “Mặc Trì Úy, anh không sao chứ?”
Mặc Trì Úy đáp bằng giọng nói trầm thấp nghe không rõ: “Không sao, em đừng lo.”
Cô vội vàng đứng dậy khỏi người anh.
Dưới vách núi, một ngọn đồi hoang, xung quanh là những lùm cây cao bằng đầu người, và những cây thân gỗ thưa thớt. Mặc Trì Úy dắt bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, dẫn cô đi vào trong rừng sâu.
Ánh trăng không thể chiếu rọi vào, khắp nơi tối đen như mực, nhưng Mặc Trì Úy không hề bị ảnh hưởng như thể anh có đôi kính đêm, bước đi vững vàng mạnh mẽ, đặc biệt rất bình tĩnh.
Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của anh, đối với thân phận của anh càng ngày càng tò mò.
Anh có thể đi lại mà không bị cản trở trong rừng núi tối tăm này, chắc chắn là đã được đào tạo qua!
Rất nhanh, anh đã tìm đến một cái hang nhỏ, hái một ít lá chuối trải trên mặt đất, kéo cô cùng ngồi trên đó.
Gió ban đêm hơi lạnh, cô co người lại, thấy vậy thì anh cởi chiếc áo khoác da đang mặc trên người khoác lên vai cô. Thấy bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, cô lại lấy chiếc áo da trả lại anh thì bị anh hung bạo ngăn lại: “Mặc vào, tôi không lạnh!”
“Anh chỉ mặc mỗi áo phông, sao có thể không lạnh được?” Cô kiên quyết trả lại áo khoác cho anh,
Anh ôm lấy cô từ phía sau, đặt chiếc cằm cứng rắn hoàn hảo lên bờ vai mảnh mai của cô, đôi môi kề bên tai cô, thanh âm trầm thấp: “Ôm bà Mặc sẽ không lạnh nữa.”
Người đàn ông này…
Bên ngoài trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng không ngờ lại biết chọc ghẹo trái tim phụ nữ như vậy.
Đường Tâm Nhan được anh ôm chặt trong lòng, bên tai cô là hơi thở trong trẻo giữa môi và mũi anh, cô hạ thấp hàng mi cong, tim đập rộn ràng không ngừng lại được.
“Chúng ta có thể đi trước bảy giờ ngày mai không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Anh thấp giọng “Ừ” một tiếng: “Không bao lâu nữa, Giản Thành sẽ dẫn người đi tìm chúng ta.”
Xem ra, anh đã sớm sắp xếp rồi.
Cô nhìn anh vòng tay ôm eo cô, bàn tay to với mười đầu ngón tay đan vào nhau thì trong lồng ngực như có dòng nước ấm chảy qua.
Mặc Trì Úy của đêm nay giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, khiến cô cảm thấy cảm động, ấm áp và hạnh phúc.
Cô giơ bàn tay nhỏ nhắn, đang định chủ động phủ lên đôi bàn tay anh, thì đột nhiên bụng đói cồn cào phát ra tiếng ùng ục thô thiển, cô cắn môi, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.
Nghe thấy tiếng anh cười, tai cô không ngừng đỏ ửng lên, rút tay khỏi tay anh, cô nắm hai tay mình thành nắm đấm, đánh vào người anh: “Không được cười…”
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng, biểu cảm ngại ngùng của cô, khóe môi anh càng cười sâu hơn. Thấy vậy, cô vừa ngại vừa tức, lấy bàn tay nhỏ che đôi môi mỏng của anh: “Mặc Trì Úy, anh thật đáng ghét, tôi đã bảo anh đừng cười nữa mà!”
Mặc Trì Úy kéo bàn tay nhỏ của Đường Tâm Nhan ra, ôm cô rồi nằm lên lá chuối. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hơi thở của cô, lập tức trở nên căng thẳng hơn.
Nhìn thấy đôi mắt đen và sâu thẳm của anh, cô có một kiểu hoảng sợ khó tả, trái tim không ngừng đập nhanh hơn, không thể khống chế được.
Cô rời tầm mắt, xưa nay không dám nhìn anh lâu như thế: “Mặc, Mặc Trì Úy…”
Ngay cả khi người đàn ông này không làm gì cũng có thể phát ra hơi thở từ bên trong làm cho người khác hoảng sợ.
Mặc Trì Úy đưa tay, vén một lọn tóc chắn ngang gò má cô, trong đôi mắt đen sẫm hiện lên chút ý cười: “Em rất sợ ở một mình với tôi ư?”
Danh Sách Chương: