Giang Na Nhi đưa tay tát trợ lý của mình một cái, sắc mặt trắng bệch: “Chuyện của tôi không cần cô nhiều lời.”
Trợ lý đã có lòng tốt đã nhắc nhở cô ta nhưng thay vào đó lại bị ăn tát, một tia oán hận thoáng qua trong mắt, cô ấy không dám nói gì nữa, bước sang một bên, cụp mi xuống, âm thầm rơi lệ.
Thấy vậy, các nhân viên trong đoàn làm phim đều thầm chửi rủa Giang Na Nhi.
Loại diễn viên mà ngay cả trợ lý của mình cũng đánh, cũng tát như vậy thì sau này ai dám hợp tác với cô ta? Hành vi của cô ta chỉ đơn giản là tự vả vào mặt mình.
Một tay đút túi quần, Mặc Trì Úy liếc nhìn Giang Na Nhi đang tức giận đùng đùng, từ đôi môi mỏng như lưỡi dao phun ra một câu lạnh lùng: “Đường Tâm Nhan hiện tại đã là người phụ nữ của tôi. Sau này nếu cô lại muốn giở trò với ai thì cũng phải xem xem cô có khả năng đó không nhé.”
Một sự uy hiếp rõ ràng.
Khóe miệng Giang Na Nhi giật giật, muốn nói gì đó để biện minh cho bản thân nhưng sau khi đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Trì Úy, cô ta nuốt xuống lời đang định nói.
Nếu Giang Na Nhi dám nói không, anh có thể sẽ bóp cô ta chết ngay tại chỗ.
Ánh mắt của người này quá đáng sợ.
Giang Na Nhi cúi xuống đầu, bị Mặc Trì Úy làm cho đến sợ tới mức xua tay: “Nếu như ngày mai quay tiếp thì cứ để ngày mai. Tôi còn có việc phải làm. Tôi đi trước vậy.”
Nói xong, lôi kéo cơ thể đầy thương tích, đau đớn, mệt mỏi, nhanh chóng rời đi, như thể sau lưng đang có người muốn giết cô ta vậy.
Ngồi trong xe bảo mẫu, nước mắt của Giang Na Nhi trào ra vì bất mãn và đau khổ.
Cô ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao Đường Tâm Nhan lại có thể tìm được một người chống lưng tốt như vậy, mỗi lần cô muốn trả đũa Đường Tâm Nhan thì kết quả cô ta đều là người phải gánh chịu tất cả.
Nếu như cô ta cũng có thể tìm được người chống lưng có quyền có thế thì tốt biết mấy.
Sau khi Giang Na Nhi rời đi, trợ lý của Phượng Cừ bước tới và đưa cho Đường Tâm Nhan một tuýp thuốc mỡ: “Anh Cừ đã vội đến sân bay rồi. Anh ấy nói rằng cô chắc chắn đã bị thương trong lúc đóng phim nên nhờ tôi mang thuốc này đến cho cô.”
“Cảm ơn.” Đường Tân Nhan đang định nhận lấy thuốc thì đột nhiên một bàn tay mảnh khảnh vươn tới, cầm thuốc trước cô một bước, lại còn ném tuýp thuốc một đường parabol bay xa tít tắp.
Đường Tâm Nhan quay đầu nhìn hóa ra là Mặc Trì Úy, không biết anh đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, cô giậm chân tức giận: “Sao anh lại làm thế?”
Vừa rồi cô còn cảm động khi thấy anh ra mặt giúp cô, còn độc đoán nói với Giang Na Nhi rằng cô là người phụ nữ của anh. Nhưng cảm động thì cảm động, anh cũng không nên thô lỗ vứt thuốc mà trợ lý của Phượng Cừ đã đưa cho cô.
Trợ lý của Phượng Cừ thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Trì Úy, biết anh là nhà đầu tư, không dám đắc tội với anh,nên gãi đầu nói với Đường Tâm Nhan rằng anh ta đi trước.
Những người còn lại đang bận rộn thu dọn đồ đạc, ngoại trừ Diệp Nhiễm, không ai để ý đến động tĩnh giữa Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy đang đứng bên này.
Diệp Nhiễm cắn môi, bước lên kéo Đường Tâm Nhan ra sau bảo vệ cô, tức giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt băng giá của Mặc Trì Úy: “Anh Mặc, nếu anh đã không chung thủy với Tâm Nhan, thì xin anh từ nay về sau đừng chọc cô ấy nữa.”
Thấy Diệp Nhiễm đột nhiên chạy đến giúp cô “ra mặt”, Đường Tâm Nhan vô cùng sửng sốt.
Mặc dù hai người là bạn thân nhưng cô vẫn không muốn bạn bè xen vào chuyện giữa cô và Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy híp mắt lại, toàn thân càng ngày càng lạnh, đường nét trên mặt lộ ra tia sắc lạnh: “Cô mau tránh ra.”
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm Diệp Nhiễm, khí thế hung hăng, Đường Tâm Nhan không dám nói gì với anh vào lúc này, nhưng Diệp Nhiễm thế mà lại không hề sợ hãi, cô ta giang hai tay, muốn đẩy Mặc Trì Úy ra.
Nhưng đầu ngón tay của cô ta còn chưa chạm vào góc áo của Mặc Trì Úy, vì anh vốn không thích bị một người phụ nữ xa lạ chạm vào, chẳng hề thương hoa tiếc ngọc hung hãn đẩy cô ta ra xa.
Danh Sách Chương: