“Người phụ nữ của tôi còn chưa đến lượt một người ngoài như cô bán tán.”
Giang Na Nhi vốn chuẩn bị nhìn thấy một màn Đường Tâm Nhan bị phá vỡ hình tượng, bỗng tiêng nghe được câu nói của Mặc Trì Vũ, cô ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Cô vừa nghe nhầm sao?
Mặc Trì Uý nói Đường Tâm Nhan là người phụ nữ của anh?
Gương mặt được trang điểm tinh xảo của Đường Tâm Nhan nhanh chóng thay đổi.
Lông mi cô ta run rẩy, trong nhất thời không thể tin được.
“Tổng giám đốc Uý, tôi nghĩ nhất định là anh đã bị cô ta dùng thủ đoạn mê hoặc rồi, cô ta căn bản không xứng với anh…”
Mặc Trì Uý ánh mắt lạnh lùng liếc Giang Na Nhi, làm cô ta hoảng sợ ngậm miệng lại.
Cả người anh tỏa ra khó thế làm người ta sợ hãi, cảm giác áp bách, làm Giang Na Nhi không dám nói gì Đường Tâm Nhan nữa.
Vài giây sâu, Giang Na Nhi thấy Mặc Trì Uý dắt tay Đường Tâm Nhan, chuẩn bị dẫn cô rời đi.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cô ta tiến lên, muốn kéo lấy cánh tay Mặc Trì Uyd: “Tổng giám đốc Uý, anh thật sự không nên bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt, cô ta ở cùng anh chỉ vì muốn lấy được vai nữ chính trong ‘Mỹ nhân truyền kỳ’ mà thôi. Loại phụ nữ như cô ta sẽ không thật lòng thích anh!”
Mặc Trì Uý không để Giang Na Nhi kéo tay mình, thậm chí ngay cả vạt áo cô ta cũng không thể nắm được.
Anh dừng chân lại, con ngươi đen nhánh không nhìn về phía Giang Na Nhi mà nhìn vào mặt Đường Tâm nhan.
Lúc này cô không trang điểm, gương mặt xinh đẹp trắng nõn, tóc dai được cô buộc cố định trên đỉnh đầu, trên người cô mặc một chiếc áo thun đơn giản phóng khoáng màu trắng và một chiếc quần short denim.
Dáng vẻ rực rỡ thanh xuân, cô giống như những sinh viên vườn trường, bởi vì lời nói của Giang Na Nhi mà hai gò má cô vì tức giận mà đỏ ửng lên.
Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt thâm thúy xen lẫn thứ tình cảm mà cô không hiểu được.
Cô chưa bao giờ nhắc với anh chuyện này.
Là không muốn phụ thuộc vào anh hay là không muốn gây phiền phức cho anh?
Giang Na Nhi thấy ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trì Uý, cô ta cho rằng anh đã tin tưởng lời nói của mình, tranh thủ thời cơ này nói: “Tổng giám đốc Uý, cô ta ở với anh chỉ vì đám tài nguyên đó mà thôi, chờ đến lúc anh không còn giá trị lợi dụng, cô ta tuyệt đối sẽ đá anh đi!”
“Còn nữa, trong tay cô ta ngay cả hai trăm ngàn mua lễ phục cũng không có, vừa rồi cô ta còn muốn vào diaond mua lễ phục sang trọng, người nhân viên kia không coi trọng cô ta. Tổng giám đốc Uý, cô ta chỉ là một con phượng hoàng đã gãy cánh, tôi khuyên anh nên cách xa cô ta ra, nếu không bị cô ta bám lấy, sau này có muốn vứt bỏ cũng rất khó khăn.”
Nhìn Giang Na nhi nói không ngừng, đôi mày thanh tú của Đường Tâm Nhan càng nhíu chặt hơn, cô lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Cô câm miệng!”
“Cô sợ rồi sao? Người đàn ông như tổng giám đốc Uý, chắc chắn sẽ không bị cô lừa gạt…”
Mặc Trì Uý nháy mắt với Giản Thành, Giản Thành lập tức tiến lên, bàn tay nắm chặt lấy tay của Giang Na Nhi: “Cô im miệng đi!”
Giang Na Nhi không tránh được, khuôn mặt tái xanh: “Các người muốn làm gì?”
Không ai đáp lại cô ta.
Mặc Trì Uý nghe thấy Đường Tâm Nhan bị đổi vai diễn, ánh amwts đen nháy dơi trên người cô, mày của anh hơi nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng nói: “Em bị mất vai chính sao?”
Đường Tâm Nhan cắn môi dưới, cô gật đầu một cái, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được nói: “Vợ của đạo diễn Hầu nói không thể dùng diễn viên đã từng ly hôn.” Thật ra thì bọn họ muốn đổi người nên mới tùy tiện kiếm một cái cớ, những thứ quy tắc bên trong đó, Đường Tâm Nhan đều hiểu.
Mặc Trì Uý híp mắt lại, gương mặt tuấn tú nổi lên giá lạnh: “Chuyện này, anh sẽ cho em một câu trả lời hài lòng.” Vừa nói anh vừa nhìn về phía Giang Na Nhi đang hoảng sợ: “Hôm nay cô nói những lời này với Đường Tâm Nhan đã đủ cấu thành tội phỉ báng, người phụ nữ của tôi tôi có thể nói, nhưng tôi không thích người khác bàn tán về cô ấy, cô chờ tin từ luật sư đi!”
Danh Sách Chương: