Đường Duy có chút sững sờ trước lời nói của Bạc Nhan, cậu bé sững sờ trước vẻ mặt ngoan ngoãn của Bạc Nhan, sau đó cậu bé đặt đũa xuống, cầm cái đĩa trên tay rời đi, chỉ để lại một câu: “Tiện tay thôi."
Tiện tay thôi!
Bạc Nhan nhìn theo bóng dáng của Đường Duy xoay người rời khỏi bàn ăn, lúc đó dáng người của Đường Duy chưa thể gọi là cao to, nhưng khoảnh khắc đó, bóng lưng của cậu bé đã để lại một ấn tượng sâu thẳm trong mắt Bạc Nhan.
Sau đó, cả quãng đời dài sau nay, Bạc Nhan đã theo đuổi hình bóng này, cho dù đó là chuộc lỗi hay cứu vãn, cô bé vẫn đuổi theo bóng dánh đó nhiều tháng nhiều năm, cho đến khi tất cả mọi thứ cô bé có đều trở nên rỗng tuếch.
Trong Trường Trung học Tư thục của Học viện Hoằng
Xuyên, Đường Duy đang ngồi trong văn phòng và kiểm tra tài liệu. Hiện tại, ở tuổi 18, cậu đã tự mình hoàn thành tất cả các chương trình đại học. Sau đó, khi Đường Thi hỏi cậu muốn làm gì, Đường Duy nói rằng cậu muốn trở lại trường trung học để trở thành một giảng viên, thuận tiện tự nghiên cứu.
Học viện Hoằng Xuyên là trường học chính quy và nghiêm túc đầu tiên trong cuộc đời của Đường Duy, hơn nữa khi cậu đi học, giáo viên chủ nhiệm đã động viên cậu rất nhiều, cậu cũng đã đồng ý rắng nếu trong tương lai, cậu đạt được thành tích gì, cậu nhất định sẽ báo tin tốt cho giáo viên chủ nhiệm của mình.
Vì vậy, Đường Duy quyết định quay lại, giúp đỡ ngôi trường này. "Con rảnh rỗi không có việc gì làm, nhất định đòi đi học làm gì chứ..."
Trong phòng làm việc riêng, Đường Duy đang chống cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mặt có một chiếc điện thoại di động, trong video, Bạc Dạ đang cùng cậu trò chuyện: "Không có việc gì làm thì đến công ty làm việc đi." "Ai muốn thừa kế công ty rách nát đó của ba chứ.."
Đường Duy cup mi xuống, hàng mi dài được thừa hưởng từ Đường Thi, nửa khuôn mặt hờ hững của cậu trông giống như một hoàng tử trong truyện tranh, đáng tiếc là Đường Duy bình thường lạnh lùng, rất ít khi nói chuyện với người khác.
Nhưng tất cả các nghiên cứu và điều tra dự án do Đường Duy thực hiện đã giúp đỡ trường học rất nhiều, vì vậy mọi người đều biết rằng cho dù tính cách của Đường Duy không tốt làm, nhưng cậu có tài năng, có năng lực và có khí chất. Thiên tài không phải đều như thế này sao? "Con nói công ty của ba rách nát? "Bạc Dạ đầu dây bên kia cười cười: "Nhóc con, con đừng có kiêu ngạo, tất cả những gì con chơi đều là phần thừa của ông đây đấy!" “Ồ” Đường Duy hờ hững trả lời, liên nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa: "Con đi tiếp hội học sinh, lát nữa con sẽ gọi là cho ba sau” "Này, ba còn chưa nói xong? Khi nào thì con đến công ty? Ban giám đốc đang chờ con tới. Này Đường Duy, thằng nhóc này."
Cạch một tiếng, Đường Duy ngắt cuộc gọi video, sau đó ậu đưa mắt nhìn về phía cửa: "Mời vào." "Xin chào anh Đường, đây là chuỗi hoạt động mà Hội học sinh phụ trách gần đây. Anh có muốn đến tham gia không?"
Đường Duy đối mặt với chủ tịch hội học sinh, mỉm cười nói: "Các cô mời tôi sao?" Chủ tịch hội học sinh là một cô gái tên Từ Dao, tóc ngắn ngang tai, nụ cười rất dễ thương, cô bé có chút ngại ngùng khi đối mặt với Đường Duy bằng tuổi nhưng khác trình độ: "Ừm... Vì anh rất được các bạn học sinh hâm mộ, nên mọi người đều mong anh đến.." “Tôi không phải là học sinh, làm sao tôi có thể tham gia vào các hoạt động của học sinh chứ?" Đường Duy nhận báo cáo từ tay Từ Dao. "Tuy nhiên, ý tưởng của các bạn rất mới, đứng từ góc độ của học sinh để đóng giả hội học sinh, ai đã nghĩ ra điều này? "
Từ Dao nói: “Bạc Nhan."
Vẻ mặt của Đường Duy sững sờ.
Sau đó, mắt cậu lạnh đi, nói tiếp: “Ừm, cứ như vậy đi." "Vậy thì... Đàn anh, anh có muốn đến khôn..?"
Trong học viện này, mọi người đều gọi Đường Duy là đàn anh, thật ra thì Đường Duy cũng bảng tuổi bọn họ, nhưng học lực của anh cách bọn họ một khoảng cách rất xa. Đường Duy trong lòng mọi người là một thiên tài 1Q cao, vì vậy đều gọi cậu một tiếng đàn anh.
Đường Duy nhìn cô gái nhỏ đang lo lắng trước mặt, do dự một lúc lâu mới nói: "Được rồi, muốn tìm người diễn tôi trong mắt mọi người sao?"
Từ Dao nghe thấy Đường Duy đồng ý, cô đỏ mặt: “Ừm... vâng, không biết anh có phiền không.." "Biểu diễn ở buổi liên hoan văn nghệ sao?"
Đường Duy đưa lại bảo cáo, rồi nói: "Được chứ, tôi còn rất mong đợi."
Đàn anh Đường Duy nói chuyện rất nhiều với Từ Dao!
Từ Dao hít một hơi thật sâu và lùi lại, cô gái đỏ mặt và tiếp tục nói: "Vậy thì, cảm ơn đàn anh Đường Duy đã sẵn lòng tham dự. Em thay mặt Hội học sinh chào mừng anh tham gia cùng... Nếu bạn rảnh, bạn cũng có thể tham gia với chúng em, nhận một chức danh trong Hội học sinh... " "Quên đi, haha." Đường Duy xua xua tay, bật cười, hàng lông mày đáng ghen tị khiến nụ cười của cậu càng trở vô cùng tùy ý: "Tôi lười lâm, không tới đâu."
Đẹp! Trai! Quá! Hoàn hảo giống như một nhân vật trong truyện tranh!
Từ Dao ngơ ngác đi về, vừa lúc phó chủ tịch hội học sinh tới báo cáo chuyện với Đường Duy, nhìn thấy vẻ hoang mang của Từ Dao, cậu phó chủ tịch mim cười đẩy cặp kính lên và hỏi: "Cậu làm sao vậy?" "Tớ tới mời anh Đường Duy đến tham gia buổi biểu diễn của chúng ta."
Từ Dao bày ra một hành động: “OK rồi! Yeah!" "Haha, chúc mừng cậu, mời được cả anh Đường Duy
Chàng trai với cặp kính và nụ cười hờ hững vẩy tờ báo cáo: "Tớ đi tìm anh ấy có chút chuyện, cậu cố gắng lên kế hoạch nhé." "Được rồi, Phó chủ tịch Nhậm Cầu."
Từ Dao cười nói: "Vậy tớ đi trước đây!"
Nhậm Cầu đứng bên ngoài và mở cửa phòng làm việc của Đường Duy.
Đường Duy vừa tiền Từ Dao đi, ngang đầu liền nhìn thấy Nhậm Cầu đẩy cửa bước vào, từ tận đáy lòng cậu vui vẻ nói một tiếng: “Ô, có chuyện gi sao? Một bản báo cáo khác à?" "Còn không phải đến đưa anh xem sao?"
Nhậm Cầu đưa danh sách lên như thể đang giao bài tập về nhà: “Này, không phải trước đây anh đã rủ em viết mã cùng nhau sao?" Đường Duy nhìn thoáng qua, rồi nói: "Ừm, cậu học thể nào rồi?" "Tự học, còn có thể thế nào nữa?"
Cậu nhóc xoa đầu đi về phía trước, Đường Duy mỉm cười đẩy ghế sang một bên: “Đừng tới trước mặt bày ra vẻ đẹp trai nữa." "Nói về đẹp trai thì ai đẹp hơn anh chứ?"
Nhậm Cầu nói: “Ngoài kia có rất nhiều người hâm mộ của anh."
Đường Duy dửng dưng ừm một tiếng.
Nhậm Cầu tiếp tục: “Đặc biệt là cô gái tên là Bạc Nhan..." "Dừng."
Đường Duy thở dài: "Đang yên đang lành, nhắc đến Bạc Nhan làm gì?" "Cô ấy là một cô búp bê có dòng máu lai được cả trường công nhận."
Nhậm Cầu mỉm cười và dựa sát vào Đường Duy, thì thầm: "Sau đó, có một lần khi cô ấy đang ngủ trưa, em đi qua cửa sổ và nghe thấy.. Người ta đang thì thầm gọi tên của anh trong mo."
Vẻ mặt của Đường Duy đờ ra. "Cô ấy thích anh đến thế nào chứ? Ngủ trưa mà cũng gọi tên anh."
Nhậm Cầu cố tình nói điều này, sau đó cậu nhìn sắc mặt của Đường Duy, cậu bật cười: “Ôi, thất thần rồi à?"