Bạc Nhan có chút không thể tin đứng nhìn cậu thiếu niên ở cửa, Tô Nghiêu mới chỉ mười sáu tuổi mà vóc dáng đã cao hơn cô rồi, vừa cao vừa gầy trông rất thon thả, kéo theo một cái rương hành lý, vừa nhìn thấy rất giống chàng trai trẻ mới về nước
Cậu ta cười gian trá “Sao thế, mấy năm không gặp, thấy em bằng xương bằng thịt, chị kích động lắm à?” Bạc Nhan vui mừng bước lên: “Em cao hơn trước nhiều rồi! Ở nước ngoài học xong rồi sao?" "Um."
Tô Nghiêu gật đầu nói: "Con gái nước ngoài phóng khoảng cởi mở hơn chị nhiều. Em thấy chị gầy đi nhiều á, em còn tưởng rằng chị vẫn béo không khác hồi đó là bao “Nói chuyện với chị như thể đó hả?”
Bạc Nhan tức giận: "Xem ra cho em đi du học nước ngoài nhưng hoàn toàn không biết tiết chế lại chút nào!” “Đúng vậy, ở nước ngoài làm gì có người quản thúc em cơ chứ"
Tô Nghiêu ném hành lý lên trên số pha, trực tiếp kéo cả người Bạc Nhân lại, dùng cánh tay kẹp lấy cô, con người đen lấy của cậu thiếu niên nhìn thẳng vào đôi mắt lại màu xanh xám của Bạc Nhân một lúc lâu, sau đó duỗi tay vuốt ve tóc cô “Chị à, em cảm thấy so với em thì chị càng giống người nước ngoài hơn đó, nhìn dáng vẻ của chị là đã biết con gái ruột của ba chúng ta rồi."
Xét cho cùng thì Tô Kỳ mang dòng máu lại. “Xì, em chính là được ba nhặt về từ thùng rác" Đọc truyện mới nhất tại
Bạc Nhan nói không thèm suy nghĩ “Mau thả chị ra! Lá gan to rồi nhi “Ha ha, từ nhỏ đến lớn tính cách của em như thế nào chị còn không biết sao?"
Tô Nghiêu ẩn Bạc Nhan ngồi xuống sô pha: "Em đi mấy năm nay chị có nhớ em không?”
Bạc Nhan theo phản xạ lắc đầu.
Tô Nghiêu xụ mặt: "Không phải ruột thịt" “Chính xác là không phải ruột thịt mà."
Bạc Nhan dùng sức tránh khỏi cái ôm của Tô Nghiêu, tuổi còn nhỏ ấy thế mà sức lực lại không nhỏ, cánh tay của cô đều bị cậu siết đỏ: “Em lớn rồi, mà nam nữ thụ thụ bất thân cũng không biết hay sao?" “Chị không phải là chị của em hay sao?"
Tô Nghiêu lập tức lộ ra một vẻ mặt bị tổn thương “Em đã biết rồi, bởi vì em chỉ là đứa con được nhà họ Tôi nhận nuôi, cho nên chị vẫn luôn không xem em như em trai có đúng không?"
Bạc Nhan muốn nói gì đó, Tô Nghiêu lại lập tức nói: “Được rồi em vẫn hiểu mà, ở nhà họ Tô em không mấy được yêu thích, em đi là được! Em vẫn nên ra nước ngoài đi." Nói xong, cậu ta trực tiếp đứng lên. “Em đó cái tên này!"
Bạc Nhan không có cách nào với Tô Nghiêu: Đứng lại “Sao nữa?” Tô Nghiêu châm chọc quay đầu lại, trên mặt là nụ cười xấu xa chói loá khi thực hiện được ý đồ: “Không muốn em đi à?" “Đúng vậy, về đi, nhà họ Tô chính là nhà của em" Bạc Nhan bất đắc dĩ nói. "Đừng có quậy nữa. “Thế có thể cho em ôm một cái được không?" Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net
Tô Nghiêu không buông tha, ngược lại hỏi như vậy.
Bị cậu quần lấy thật sự rất phiền, Bạc Nhan chỉ có thể mở hai tay ra “Ôm một cái thôi, ôm đit Hoan nghênh Nghiêu Nghiêu về nhà, chị cho em một cái ôm yêu thương nè!”
Lời còn chưa dứt, đã bị cậu thiếu niên đâm sầm vào lòng. Thân hình của Tô Nghiêu đã bắt đầu to lớn hơn bao bộc cả người Bạc Nhan, tay của cậu siết thật chặt, cảm để ở trên vai
Bạc Nhan, thỏa mãn cười nói: “Như vậy mới đúng chứ
Tôi rất nhớ chị, chị à
Lúc này má Vương mua đồ ăn về vừa vặn đẩy cửa bước vào, lập tức liền nhìn thấy hai chị em ôm nhau trong phòng khách, hoảng sợ, lại lập tức vui mừng ra mặt: "Cậu chủ nhỏ đã quay về rồi !! "Ồ! Má Vương!”
Nghe thấy giọng nói, Tô Nghiêu lập tức rụt tay lại, đồng thời bước về phía má Vương: "Má Vương! Con đã về rồi!” Nói xong lại vòng tay ôm lấy má Vương, má Vương tươi cười hớn hở: “Con đó! Chính là hay quậy phá! Mười sáu tuổi rồi, không còn nhỏ nữa! Mỗi lần quay về đều quậy như điên vậy. “Con vẫn còn nhỏ mà!”
Tô Nghiêu buông má Vương ra: "Nhanh nói cho con biết cơm trưa ăn gì đi? Còn có ba con đầu rồi? Sao lại không tới đón con?" “Gần đây ba đi công tác rồi." Bạc Nhan bước lên xách đồ ăn giúp má Vương. "Mấy ngày nay chị sẽ chăm sóc em
Lông mi của Tô Nghiêu run lên: "Chị chăm sóc em sao?"