Từ Thánh Mân cũng không dám nói xen vào, Lạc Du Du đã co lại như vậy rồi, anh ta và Lam Thất Thất còn tiếp tục gán ghép Sakahara Kurosawa và Lạc Du Du lại với nhau, vậy thì là hai người bọn họ không hiểu chuyện rồi.
Nhìn vào biểu cảm của Lạc Du Du, sợ là… mọi chuyện đã được định sẵn.
Câu nói Sakahara Kurosawa sẽ gặp được người tốt hơn, nghe mà làm tan nát cõi lòng người khác.
Nhưng mà giờ Sakahara Kurosawa có thể đứng bật dậy, ấn lấy Lạc Du Du mà nói với cô ấy, đời này anh ta sẽ không thể gặp được ai tốt hơn cô ấy nữa rồi.
Nói cái gì mà sau này sẽ gặp được người tốt hơn, chẳng qua là vì có thể trốn tránh hiện tại một cách nhẹ nhõm mà thôi.
Anh ta sẽ không như vậy, mà cũng không xứng được vậy.
Anh ta đã nói xin lỗi nhiều lần như vậy, nhưng không hề nhận được một lời thứ lỗi của Lạc Du Du, bây giờ anh ta có khàn giọng đứt hơi đi nữa, thì nói cho ai nghe?
Đối với biểu tình của Lạc Du Du, trong lòng Sakahara Kurosawa giống như là có kim đang liên tục đâm vào, đợt đợt đau đớn như sắp nuối rất toàn bộ cảm xúc của cậu ta.
Sakahara Kurosawa vô thức mà nói một câu: “Sau này tôi… có thể không thể kết hôn nữa”
Hốc mắt Lạc Du Du hơi chua, bày ra một nụ cười với bạn bè, giống như là bạn bè với nhau, nói với Sakahara Kurosawa: “Đừng thế, anh vẫn rất ưu tú, có rất nhiều cô gái thích mà”
Cô ấy dịu dàng như vậy, đã trải sẵn bậc thang cuối cùng cho anh ta rồi, thậm chí còn để lại mặt mũi cho Sakahara Kurosawa.
Mà loại dịu dàng này, lại càng trở nên tàn nhãn.
Sakahara Kurosawa hé miệng, cuối cùng đành nuốt âm thanh vào trong, bữa cơm này anh ta căn bản không thể nuốt xuống được, anh ta chỉ muốn đưa Lạc Du Du về nhà.
Đưa về nhà mà nói với cô ấy, đừng có làm loạn nữa, xin em đấy, làm sao cũng được, chỉ cần…
“Chỉ cần em quay về…
Sakahara Kurosawa không biết từ lúc nào đã thốt ra những lời ở trong tim mình, âm thanh đó rất khẽ, nhưng không biết tại sao Lạc Du Du ngồi bên cạnh anh ta lại nghe thấy được.
Nghe thấy anh ta lẩm bẩm trong miệng: “Chỉ cần em đồng ý quay về… muốn anh trả giá như thế nào cũng được…”
Bàn tay cầm đôi đũa run rẩy, đôi đũa rơi lên bàn.
Không phản ứng kịp, đôi đũa liền lạch cạch lăn xuống dưới đất.
Lạc Du Du hoảng hốt mà nhặt đôi đũa, trong nháy mắt khi cúi lưng xuống, nước mắt đã điên cuồng tràn ra khỏi hốc mắt.
Nương theo tư thế nhặt đũa, cô ấy đưa tay xoa xoa mắt mình, cho rằng không ai phát hiện ra, cuối cùng hít một hơi sâu điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, làm cho mình giống như không có chuyện gì hết.
Sakahara Kurosawa, đừng làm em đau lòng nữa…
Bữa cơm này Sakahara Kurosawa ăn rất dày vò, lúc Lạc Du Du đứng dậy trước, Lam Thất Thất ấn cô ấy ngồi xuống: “Lại muốn đi tranh thanh toán hả?”
Bị người khác nhìn thấu, Lạc Du Du đành nói: “Tiền của Từ Thánh Mân đều giao cho cậu rồi, còn bảo anh ấy mời khách thì không phải là thừa nước đục thả câu sao?”
Thấy Sakahara Kurosawa nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, Từ Thánh Mân giả bộ gọi vài tiếng, không gọi lại được, anh ta cũng biết không gọi lại được, nến cố ý nói: “Ây da, Sakahara Kurosawa thực sự là anh em tốt của tôi mà, còn tranh trả tiền thay tôi nữa”
Lạc Du Du biết được gì đó, không nói chuyện, cúi đầu xuống, đợi lúc Sakahara Kurosawa đến, cô ấy mới hỏi anh ta: “Bao nhiêu tiền?”
“Không thiếu chút đó” Bả vai Sakahara Kurosawa khẽ run, nhìn về phía Lạc Du Du.
Đã từ rất lâu, đây là lần đầu tiên mà hai người nhìn vào mắt nhau.
Sau đó, Lạc Du Dung nhìn đi chỗ khác nói với anh ta: “Vậy thì cảm ơn rồi, lần sau mà rảnh, tôi mời mọi người.”
Giữa bọn họ, giống như đã trở thành bạn bè.
Chỉ còn lại quan hệ bạn bè.
Người đã từng yêu từng hận, kết quả lại biến thành loại khách sáo như vậy, nhìn đi chỗ khác mà nói một câu cảm ơn.
Trước đây đã nhiều lần bị Lạc Du Du tránh né, Sakahara Kurosawa đều không có cảm giác thất vọng, lúc thái độ của Lạc Du Du trở lại dịu dàng và khách khí. Giây phút đó…
Sakahara Kurosawa thực sự cảm giác được thất vọng.
Rõ ràng là nhìn chăm chằm cô ấy, nhìn vào ánh mắt cô ấy.
Nhưng sự thất vọng đó lại xâm nhập lan ra cả cơ thể anh ta.
Giữa bọn họ đã không thể cứu chữa nữa rồi.
Chương 1603:
Trong lòng Sakahara Kurosawa có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Anh ta cảm thấy giống như là cho dù trả giá cái gì, đều đã không thể đổi lại được sự tha thứ của Lạc Du Du.
Vì vậy bây giờ cô ấy dịu dàng và khách khí như vậy, chỉ bởi vì…
Chỉ vì đã quá tổn thương rồi, không muốn cho Sakahara Kurosawa thêm một cơ hội nào nữa, cũng vì tình cảm lâu dài như vậy, nên mới bày ra bộ dạng bạn bè như vậy.
Trên thực tế, bạn bè chính là một loại chia tay.
Không hề cho một con đường sống, cứ định vị cố định cậu †a ở trong phạm vi bạn bè, vĩnh viễn không thể thoát ra được.
Hầu kết của Sakahara Kurosawa động lên xuống, muốn bày ra bộ mặt vui vẻ mà phản ứng lại Lạc Du Du, mày xem người ta đã cố gắng như vậy để mà nở nụ cười, nếu như mày còn bày ra không mặt lạnh lùng, thì…
Thì rất kì cục…
“Không cười được thì đừng có cười.”
Ánh mắt Lạc Du Du chuyển đi, nhếch miệng nói: “Khó mà thấy được biểu cảm khó coi như vậy trên khuôn mặt đẹp trai của anh”
Cơ thể Sakahara Kurosawa run một cái, trái tim đã đau đến không thể hít thở nữa rồi.
Đừng có… dùng ánh mắt như vậy… mà nhìn anh nữa…
Lạc Du Du.
Anh ta muốn đưa cô ấy về nhà, nhưng cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí để nói ra, cuối cùng Từ Thánh Mân lái xe đưa Lạc Du Du về nhà họ Lạc, người trong nhà họ Lạc nhìn thấy bọn họ về, rất nhiệt tình mà mời bọn họ vào trong nhà họ Lạc ngồi một lúc.
Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân đều bất đắc dĩ mà khoát tay: “Không đâu cô chú, hai đứa bọn cháu còn có chuyện nữa… Sakahara có vội hay không thì cháu lại không biết”
Ngụ ý là Sakahara Kurosawa có thể ở lại ngồi một lúc, hai người họ không vào giúp vui nữa.
Đáng tiếc là cái tảng đá Sakahara Kurosawa này không nghe hiểu hai người Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân đang nắm bắt cơ hội cho anh ta, người đàn ông đó nhìn Lạc Du Du một cái, chỉ nói: “Tôi, lát nữa tôi còn có việc, chắc Du Du cũng mệt rồi, hôm nay nghỉ sớm chút, lần sau sẽ đến chào hỏi cô chú vậy”
“…” Từ Thánh Mân khẽ thở dài một hơi trong lòng.
Sakahara Kurosawa sợ rồi, sợ mình còn xuất hiện thêm trước mặt Lạc Du Du thêm một giây nào nữa, sẽ nhìn thấy vẻ mặt mặt mất kiên nhẫn và chán ghét của Lạc Du Du.
Anh ta không muốn bị Lạc Du Du chán ghét nữa, vì vậy ngay cả ngồi lại… cũng không dám.
Mẹ Lạc Du Du nghe thấy Sakahara Kurosawa nói như vậy, lại cảm giác có chút ngại ngùng: ” Sakahara à, cho tới nay, Du Du nhà dì cũng đã được cháu chăm sóc nhiều rồi, dì cũng không biết nói cái gì về chuyện của con cháu… dì sợ ảnh hưởng đến cháu..”
“Đừng”
Vừa nói xong, Sakahara Kurosawa liền nghẹn lại.
Đừng nói nữa… trong nhiều năm như vậy.
Một lát sau, lời của anh ta vẫn cứ như lựu đạn nổ bên tay Lạc Du Du.
“Người nên nói cảm ơn, là cháu.”
Trong nhiều năm như vậy, anh ta mới là người được chăm sóc, thậm chí là bào mòn đi hết sự thiện lương và tình yêu của Lạc Du Du.
Chương 1604
Sakahara Kurosawa hít sâu một hơi, khóe mắt hơi đỏ, lần này anh ta nở một nụ cười hoàn mỹ với phụ huynh, giống như: là phản ứng bản năng của cơ thể, sau đó nói: “Dì à, dì đừng có lo lắng cho cháu, trời cũng tối rồi, bọn cháu về trước đây, dì và Du Du đi nghỉ sớm đi”
Nghĩ lại, anh ta cũng nên phối hợp với phương pháp cuối cùng của Lạc Du Du, còn cố chấp nữa, thì chỉ là trò cười trong mắt Lạc Du Du mà thôi.
Vậy thì Lạc Du Du, điều duy nhất anh có thể làm, đó chính là chơi trò chơi này với em, cố gắng chơi cho tốt.
Sakahara Kurosawa quay người đi trước, Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân chào hỏi xong cũng lần lượt rời đi, đi đến bên ngoài vườn hoa thì phát hiện càng ngày bước chân của Sakahara Kurosawa càng nhanh, sau đó thì gần như là chạy, chạy đi đến bên xe, anh ta chống lên xe Từ Thánh Mân, không ngừng run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Từ Thánh mân nhìn thấy Sakahara Kurosawa chật vật như vậy, Lam Thất Thất vô thức mà đi qua an ủi.
Nghe thấy Sakahara Kurosawa đang chống trên xe Từ Thánh Mân, vừa khóc vừa nói: “Lần này, tôi không… làm cô ấy mất mặt chứ?”
Câu hỏi này thực ra là quá đau lòng rồi, Từ Thánh Mân cũng có chút không nhãn tâm, rất lâu sau, anh ta đi ra sau lưng vỗ vai Sakahara Kurosawa: “Bỏ đi…”
Cũng không nhắc đến Lạc Du Du nữa, người ta đã mềm mỏng tạm biệt với anh ta vậy rồi, Sakahara Kurosawa có cố chấp đuổi theo đi nữa, cũng chỉ làm cho Lạc Du Du khó chịu mà thôi.
Vì vậy…từ góc độ nào đó mà nói, hôm nay toàn bộ hành động của Sakahara Kurosawa, đều rất trưởng thành.
Hình như có tiếng bước chân truyền đến từ phía xa, mà Sakahara Kurosawa không hề nghe thấy, Lam Thất Thất đứng bên cạnh anh ta lại nghe thấy, quay người lại, nhìn thấy Lạc Du Du không biết đã đến từ lúc nào, đứng ở đó.
Đứng ở đó, cũng không tiến lên một bước.
Lam Thất Thất muốn mở miệng, liền nhìn thấy Lạc Du Du lắc đầu.
Sau khi lắc đầu, cô ấy đứng trước mặt Lâm Thất Thất, hốc mắt đã nhanh chóng đỏ ửng lên, cô ấy cố gắng bày ra một nụ cười không sao, lại càng làm người ta thấy chua xót.
Đây là quan tâm… hay là chạy ra xem thử, hay là…
Luyến tiếc.
Dường như Sakahara Kurosawa không nhìn thấy được những chỉ tiết đó, nén đau lòng, sau đó ngồi vào trong xe.
Lạc Du Du nhìn thấy toàn bộ, cuối cùng nhìn theo anh ta rời xa, mãi cho đến giây cuối cùng, cũng không nói ra tiếng nào để gọi Sakahara Kurosawa quay lại.
Dù cho trong lòng sớm đã vô cùng hoảng loạn, cho dù trong lòng đã kích động đến nỗi có thể lấn át cả lý trí, nhưng vẫn không nói được gì.
Cô ấy cứ đứng thẳng ở chỗ đó, cuối cùng Lâm Thất Thất cũng chỉ có thể im lặng mà ngồi vào ghế phó lái, Từ Thánh Mân khởi động xe.
Chiếc xe đó biến mất khỏi tầm nhìn của mình, cô ấy giống như đã mất đi toàn bộ sức lực, không thể khống chế được mà nước mắt rơi như mưa.
Từng giọt nước mắt cứ nối liền nhau, Sakahara Kurosawa vừa lên xe nhìn qua khe hở nơi cửa kính xe, nước mắt đã rơi như mưa.
Người đàn ông không biết đã ấn cửa sổ xuống, yên lặng mà mở miệng, nhưng lại nuốt toàn bộ những lời muốn nói vào trong.
Lạc Du Du, đừng khóc nữa.
Năm nay Hải Thành vô cùng lạnh, bên ngoài nhà tù lạnh lẽo không có mấy người, chỉ có một chiếc xe màu đen dừng ở trước cửa, có một người đàn ông đang ngồi trong xe hút thuốc, mặc dù có thể nhìn ra được là đã có tuổi, nhưng nhìn sự sắc sảo giữa hai đầu lông mày đó, có thể mơ hồ đoán ra được, lúc trẻ anh xuất sắc như thế nào.
Chương 1605
Anh ngồi trong xe đợi, đợi được một lát, bên ngoài có một bóng người cúi đầu chậm rãi đi đến.
Người đàn ông nheo mắt, lúc người đó mở cửa ra, phát ra một tiếng cười lạnh.
“Sao nào, lần này ngồi vui không?”
Lúc này, người đàn ông cúi đầu đã ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt vừa tái nhợt vừa xinh đẹp, khẽ mím môi, đôi mắt cứ như là thiên thạch đen vừa lạnh lẽo vừa lộng lẫy, nghe thấy câu hỏi của người đàn ông ngồi trên ghế lái, cậu nhếch miệng, lộ ra một nụ cười không thèm đếm xỉa, giây phút đó, liền thay đổi sắc mặt.
Giữa không khí lạnh lẽo, cậu cất giọng nói bướng bỉnh và lạnh nhạt của mình: “Còn không phải là học ba của năm đó à?”
“Lên xe đi”
Bạc Dạ nhìn Đường Duy một cái, sao con trai mình sau khi đi ra lại càng không lễ phép thế: “Đi thôi, đêm qua mẹ con không ngủ được, cứ ngồi nhà đợi. Mà năm năm không gặp sao lại cảm giác con cao lên rồi? Cơm tù nuôi người giỏi thế à?”
“Vớ vẩn, mẹ con mà nghe thấy thì đánh chết ba”
Đường Duy ngồi vào xe rồi đóng cửa lại, nhớ ra gì đó: “Cô ấy đâu?”
“Hử?”
Bạc Dạ ý tứ mà hỏi: “Ai?”
Đường Duy dừng lại một chút, tên đó ra khỏi miệng cậu, cứ như là một làn gió trong trẻo nơi núi rừng: “Tô Nhan”
“Sáng nay, Tô Kỳ đi đón rồi”
Bạc Dạ nghĩ một lát, vẫn chọn hỏi thẳng: “Sao nào, con muốn đi gặp con bé à?”
Đường Duy ngồi ghế sau, gập đôi chân thon dài, hai cánh tay kê lên đầu gối, hai bàn tay chắp lại như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau cậu mới nói: “Ba tránh ra”
Bạc Dạ đang ngồi trước lái xe chậc một tiếng: “Sao đấy?”
Đường Duy nói: “Ba tránh ra, để con lái xe.”
Lúc này Bạc Dạ có chút không hiểu: “Thằng này, con nói chuyện với ba kiểu gì thế hả?”
“Ba gọi xe đi”
Đường Duy không suy nghĩ, nói thằng: “Xe này đưa con lá “Mấy năm con không thấy ba con, câu đầu tiên lại là muốn ba cút ra khỏi xe hả?”
Bạc Dạ chụp lấy tay lái mà nói: “Lương tâm của con không biết đau à?”
Đường Duy không thèm chớp mắt mà nói: “Con không có lương tâm”
“…” Thắng thua, đôi khi chỉ trong giây lát.
Bạc Dạ tức giận đến nghiến răng: “Vậy thì con nói trước con muốn làm gì đã?”
Ngoài dự đoán Đường Duy lại lấn lướt: “Ba quản con sao?”
“Con lật trời được rồi đấy!”
Nếu không phải Bạc Dạ đang lái xe, thì đã có thể nhảy ra khỏi ghế lái rồi: “Ba là ba con lại không quản con thì ai quản con nữa? Con xem bộ dạng bây giờ của con đi, khác gì phạm nhân giết người không…”
Nói được một nửa thì Bạc Dạ dừng lại.
Chương 1606
Kết quả nghe thấy Đường Duy thản nhiên mà nói một câu: “Con là phạm nhân giết người mà”
Xong rồi, hình như con trai không kiên nhẫn thêm được nữa.
Bạc Dạ thở dài một hơi: “Con nói chuyên tử tế với ba đi, muốn lái xe làm gì? Lát nữa ba đi về một mình, mẹ con sẽ đánh chết ba đấy, cô ấy đang đợi để gặp con mà”
Đường Duy không nói gì, Bạc Dạ nhìn thấy cậu trở nên yên tĩnh, liền biết Đường Duy giấu chuyện trong lòng, cuối cùng chì đành dừng xe lại bên đường, rời khỏi ghế lái, vỗ vai con trai: “Tên nhóc này làm việc nhớ đừng kích động đấy, tối phải về nhà”
“Dạ”
Đường Duy đáp lại một chữ.
“Phải về đấy, mẹ con đang ở nhà đợi đấy”
Trong mắt Bạc Dạ chỉ có Đường Thi, thấy không thể khuyên đứa con trai được nữa, cũng đành cho phép, cuối cùng gọi điện thoại gọi Lâm Từ đến đón, Đường Duy liền một mình lái xe Bạc Dạ đi.
Cậu lái xe trên con đường quen thuộc đến nghĩa địa.
Nghĩa địa này vừa mênh mông vừa vắng vẻ, thời tiết rét buốt, trên tấm bia cũng đã tích tụ lại được một tầng sương.
Đường Duy dừng xe lại, đi thẳng theo bãi cỏ, giống như là có mục đích, cuối cùng dừng trước một ngôi mộ.
Đã có người đến đây trước cậu, cũng không biết đã đứng ở đây bao lâu, giống như đã mất đi linh hồn vậy, cứ như là đông thành pho tượng cùng với bia mộ.
Nếu không phải có tiếng bước chân của Đường Duy, chắc cô cũng không mở mắt quay người lại.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, nước mắt trong mắt chảy xuống, bọn họ là sóng to gió lớn của đời nhau trong hơn mười năm.
Hơn mười năm, điên cuồng yêu và hận.
“Anh đến rồi”
Là Tô Nhan mở lời trước.
Nhiều năm không gặp, nói chuyện lại quen thuộc như vậy.
Thói quen này thật đáng chết, cơ thể và bản năng của cô làm cho cô nhớ mọi thứ, lúc mà cô muốn diễn kịch, não liền phản ứng nhanh hơn.
Đường Duy đứng tại đó, lúc nhìn thấy Tô Nhan, không hề đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn lên tấm bia mộ kia.
Bọn họ không hề hẹn ước gì, lại đến đây cùng một lúc.
Dưới tấm bia nho nhỏ, đã từng là một người sống sờ sờ.
“Tôi vẫn luôn mơ thấy..” Tô Nhan hoảng loạn, cô gầy đi rồi, trong mắt mang theo sự đẹp đẽ mong manh dễ vỡ mà làm cho người khác kinh ngạc, làm cho người khác say đắm hơn cả lúc trước: “Cứ mãi mơ thấy Nghiêu Nghiêu đang còn sống.”
“Không trùng hợp rồi, anh không đủ tư cách mơ thấy cậu ấy”
Đường Duy đứng trước mặt Tô Nhan, đưa tay ôm lấy cô, bao nhiêu năm trôi qua, sự gặp gỡ của bọn họ, lại là ở trước bia mộ Tô Nghiêu.
“Nhiều năm như vậy, chỉ mơ thế em”
Vốn có những lúc, cuộc gặp gỡ giữa người và người, không cần nói quá nhiều, chỉ cần một câu, những gió tanh mưa máu kia lại ùn ùn kéo đến trước mắt Tô Nhan.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nhìn Đường Duy, trong hai con ngươi màu xám xanh đó, lần đầu tiên không che giấu mà nhìn thẳng vào khuôn mặt Đường Duy, cô không biết bày ra biểu tình gì để đối mặt với người đàn ông này, chỉ có thể nhìn thẳng vài giây, sau đó nhìn sang chỗ khác: “Anh gầy rồi”
Đường Duy cảm thấy lời này phải là cậu nói mới đúng.
Chương 1607
Dù sao giờ nhìn Tô Nhan có vẻ gầy đi rất nhiều, mang theo vẻ đẹp mong manh dễ vỡ, cậu cho rằng mình đã chuẩn bị xong hết rồi, giây phút gặp lại này, vẫn bị bộ dạng, khí chất của cô hấp dẫn.
Tô Nhan luôn có một loại hấp dẫn trời sinh, có thể là vì là một người con gái trâm tính, cô mang theo một trách nhiệm không thể từ bỏ, mang theo nỗi đau khổ không thể trốn chạy, sự đau khổ đó bồi bổ cho tâm hồn như sắp chết của cô, sinh ra sự trói buộc xiềng xích, cô có một loại nghị lực làm cho người khác phải mê đắm, giống như kẹo có độc vậy, ngọt ngào, kiều diễm lại mong manh dễ vỡ.
Một lần rồi một lần, đang chuộc tôi.
Một lần rồi lại một lần cứ như lại phạm Đường Duy cảm thấy, cậu chết trong đôi mắt của cô hàng nghìn, hàng vạn lần.
Đôi mắt xám xanh này thực sự là tội ác mê hoặc con người.
“Em đến một mình sao?”
Đường Duy vô thức đưa tay ra: “Đến một mình, thì anh đưa em~—’ “Ba tôi đưa tôi đến” Tô Nhan lùi về sau một bước, động tác trong vô thức này làm cho ánh mắt Đường Duy như bị đâm trúng vậy, cô lại nhìn tấm bia mộ một cái, khẽ nói: “Không ngờ anh sẽ đến thăm Nghiêu Nghiêu”“
“Cũng liên quan đến anh”
Đường Duy cúi đầu: “Nếu như năm đó anh sớm nói rõ ràng với Từ Dao…”
Tô Nhan rùng mình một cái, sau đó khoát tay: “Đừng nói những thứ đấy nữa, Đường Duy, dù sao nhà họ Từ cũng biến mất rồi, Từ Dao cũng chết rồi, ngồi tù này, tôi không hề hối hận.
Cho dù có lãng phí thanh xuân.
“Anh…”
Đường Duy dừng một chút, cậu có chút muốn ôm cô.
Hoặc là nói, mấy năm nay, cậu điên cuồng nhớ về cô, trên mặt càng thờ ơ, thì trong lòng lại càng điên cuồng, giờ cậu muốn ôm cô, ôm chặt mà mang cô đi.
Sau đó dung hòa, trong xe hay là bên ngoài, cậu đêu muốn làm với cô ấy, muốn dung nhập vào cơ thể cô, nhiều năm như vậy cậu muốn cạy mở linh hồn bướng bỉnh của cô, cậu muốn gắn mình vào trong đó, cho dù thế nào đi nữa, hơi thở của cậu, còn có chất lỏng của cậu, đều muốn đi vào.
Cậu không có chỗ phát tiết dục vọng mà chỉ có thể đứng kêu gào, mạch máu và trái tim đã sắp không thể tiếp nhận được sức nặng này nữa.
Tô Nhan, em quá hấp dẫn người khác rồi.
Anh muốn đôi mắt của em, vĩnh viễn, chỉ nhìn một mình anh.
Mà dưới tâm tình hỗn loạn, Đường Duy lại chỉ nói một câu ngắn gọi: “Bảo ba em về đi, anh đưa em về.”
Sau mấy chữ ít ỏi đó, là lý trí sắp biến vào hư vô của cậu.
Tô Nhan có chút khó tin, lại thấy Đường Duy lập tức mở miệng: “Hoặc là nói, giờ chạy đi.”
Tô Nhan ngẩn người ra, vô thức mà dùng loại ánh mắt mơ hồ, mong manh mà nhìn Đường Duy, mà ánh mắt này, đã phá hủy toàn bộ lý trí của Đường Duy.
Cậu tiến lên trên một bước, trái tim trong lồng ngực đang đập kinh hoàng.
Cảm giác này quay lại rồi.
Quay lại rồi, điên cuồng mà thiêu đốt.
“Giờ chạy liền, nếu không thì…”
Chương 1608
Đường Duy đè giọng nói xong, ánh mắt mang theo màu đỏ tươi đẹp, chỉ có Tô Nhan mới có thể châm lửa được.
Bị hại, tổn thương, bị truy đuổi, bị gây áp lực, trong thời khắc này toàn bộ mảnh ghép rời rạc của linh hồn đã ghép lại, không hề có chút khe hở nào.
“Anh sẽ biến thành súc sinh, nhà tù không quản lý được anh, Tô Nhan, anh muốn vào nhà tù trong thân thể em”
Trong nháy mắt đó, trái tim Tô Nhan bắt đầu cuồng loạn, đủ loại cơ quan cảm xúc ngủ say thật lâu trong nháy mắt bị người ta đánh thức, sâu trong trái tim chậm rãi tuôn ra dòng máu ấm áp lại đậm đặc, giống như đang đáp lại khi bị đánh thức, rồi nhanh chóng chảy xuôi qua tất cả cơ thể cô.
Cô lại lần nữa lui ra phía sau mấy bước, trên gương mặt xinh đẹp lại trắng nõn tràn ngập đủ loại cảm xúc, Đường Duy không nhìn được nhất là lúc Tô Nhan có vẻ mặt như thế.
Vẻ mặt phức tạp như vậy.
Người anh yêu có lẽ chính là linh hồn Tô Nhan cực đoan.
Thứ anh yêu có lẽ chính là tội ác của bản thân.
Người đàn ông tiến lên một bước một phát bắt được tay Tô Nhan: “Trước khi ngồi tù em đã nói gì với anh, còn nhớ rõ chứ?”
Tô Nhan hít sâu, giống như vò đã mẻ không sợ rơi, nhếch miệng cười một tiếng: “Anh còn nhớ rõ? Tôi quên hết rồi!”
Đường Duy đưa tay sờ mặt cô, vẫn là cảm xúc trong trí nhớ, bàn tay rộng lớn của cậu dán lên mặt Tô Nhan, cô giống như sợ hãi, da thịt đang âm thầm run rẩy, lại không hề né tránh, giống như dùng sức cắn răng cũng không cho phép mình lui về sau nữa.
“Anh nhớ.”
Từng câu từng chữ đều là chấp niệm trong lòng cậu: “Em nói anh thua.”
Tô Nhan nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi lại: “Không phải sao?”
“Phải”
Đường Duy tiến gần thêm một bước, ôm cô vào trong ngực, Tô Nhan cũng không phản kháng, cơ thể đó vẫn quen thuộc với cơ thể cậu, thậm chí cậu rõ ràng biết rõ mỗi một tấc da thịt trên người cô, mỗi một mạch máu động mạch dưới da kia, chỉ cần có thể ôm chặt, chỉ cần có thể ôm chặt là được.
Cậu dùng sức ôm cô, mặc kệ bây giờ Tô Nhan có còn cảm giác được hơi ấm hay không, nhỏ giọng bên tai cô: “Nói cần em, nói xin lỗi, những lời kia đều là xã giao, đường hoàng hình dung cuộc gặp gỡ phải nghe càng vinh quang xinh đẹp một chút, những lời hay kia tôi nói không nên lời Nói không nên lời, chỉ có nỗi nhớ thấp hèn đang xông phá phòng ngự.
“Anh muốn lên giường với em, suy nghĩ rất lâu, anh thực sự không nghĩ ra còn điều gì có thể thể hiện ra rằng anh nhớ em, sau khi gặp em anh liền hăng hái sôi nổi”
Đường Duy đưa tay vào trong tóc Tô Nhan: “Năm năm qua anh nằm mơ, từng lần một mơ thấy đều là hồi ức từ nhỏ đến lớn. Năm đó anh không đẩy Từ Dao, khiến bi kịch xảy ra, đây là điều anh không ngờ tới, nhưng em biết không? Anh không muốn tẩy trắng cho mình gì cả, anh lười đẩy Từ Dao ra, chỉ bởi vì anh muốn lợi dụng cô ta kích thích em mà thôi, Từ Dao sống hay chết không liên quan đến anh, cái mạng kia anh cũng chưa từng quan tâm. Cô ta chết rồi, anh còn phải lo máu cô ta văng lên mặt em, làm bẩn em. Chỉ có anh mới có thể vấy bẩn em”
Người sống sờ sờ trong mắt cậu chẳng qua là công cụ.
Có lẽ đối với Đường Duy mà nói, mọi thứ đều là công cụ.
Chương 1609
Nhưng Tô Nhan thì không.
Cô là con gái người cậu căm hận nhất từ khi sinh ra, sinh mạng của cô mang đến cho cậu quá nhiều ý nghĩa.
Tổn thương, trả thù, chà đạp, tất cả dục vọng đều theo nghĩa ấy phát tiết ra. Cô phối hợp với anh hoàn thành một màn tên là mưu sát tình yêu, mà bây giờ, vốn không ai có thể ngăn bọn họ dừng lại.
“Không có em, anh cũng không biết nên hận ai. Không có sự không tự trọng của em ngược lại cũng không thành toàn được thủ đoạn tàn nhẫn của anh”
Đường Duy lại cười, nếu có răng nanh, giờ phút này, cậu nhất định sẽ không hề do dự cắn vào cổ Tô Nhan, cắn vào cô khiến da tróc thịt bong, khiến cô cầu xin khóc lóc: “Thật tốt, cảm giác này… Mẹ em là người anh căm hận nhất, loại cảm giác này thật sự quá tốt. Yêu đương quang minh chính đại rốt cuộc có ý gì, kịch bản anh thích em, em thích anh như vậy, không cảm thấy nhàm chán cũ xưa sa Bọn họ dường như cho tới bây giờ đều sống trong Luyện Ngục, không biết cái gì chính xác là thực, cũng xưa này không theo đuổi sự chính xác.
Đối với bọn họ mà nói, trong kiếp người này, không có thứ gì vui hơn sự đau khổ và tan nát cõi lòng.
Giọng nói Đường Duy xoay quanh tai cô giống như ác ma: “Cảm giác thù hận lẫn lộn này thật sự quá tốt, giống đang từng chút một hút lấy máu em. Tô Nhan, cho dù thêm vô số lần anh cũng muốn tổn thương em”
Trong nháy mắt đó, linh hồn giống như bị người ta rút sạch, Tô Nhan sợ hãi mà nhìn người đàn ông trước mặt, năm năm trôi qua, cậu dường như chưa từng thay đổi.
Hay là nói cậu càng lún sâu hơn.
Bị Đường Duy dùng sức ôm chặt, hai trái tim hòa vào nhau, mấy năm qua này lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ dòng máu trong cơ thể âm ỉ nóng bỏng.
Thở dốc một hơi, Tô Nhan mới tìm được ý thức mình về: “Anh… thả tôi ra”
“Vậy em theo anh đi.”
Giọng nói Đường Duy vẫn lạnh lùng như trong trí nhớ, giống như kẻ bàng quan cao cao tại thượng, dù bạn chết trước mặt cậu, cậu ấy cũng sẽ không nhíu mày chút nào vì bạn.
Tô Nhan vẫn cảm thấy trái tim Đường Duy giống như tảng đá, cho dù là chính cậu cảm thấy thật sự đang đau lòng, cậu cũng có thể đè nén tất cả những cảm giác này xuống.
Mà bây giờ, giờ này phút này, cô bị một người vô tình chết lặng ôm chặt lấy, hai tay kia đã đừng bóp cổ họng cô, mà bây giờ lại dùng sức ôm chặt cô như vậy.
“Theo anh đi”
Đường Duy cảm thấy một giây sau sẽ muốn tự tay xé máu thịt của Tô Nhan, cậu muốn thấy cô giấy dụa, muốn nghe tiếng cô kêu khóc, muốn nghe cô ấy lộ ra loại ánh mắt tuyệt vọng lại điên cuồng kia, cuối cùng tất cả mọi thứ đều bị hơi thở của cậu bao vây…
Đầu váng mắt hoa, Tô Nhan dùng sức đẩy Đường Duy ra, nhưng mà Đường Duy không cho cô cơ hội, thậm chí còn ôm ngang cô từ dưới đất lên.
Tô Nhan hét lên một tiếng nho nhỏ, đạp chân hai lần trong ngực Đường Duy.
Chân của cô vừa mảnh mai vừa thẳng tắp, đạp được hai lần thấy được cổ họng Đường Duy khàn giọng, động tĩnh cậu ôm Tô Nhan đi ra không nhỏ, Tô Kỳ chờ bên ngoài đúng lúc đang hút thuốc, hút được một nửa trông thấy Đường Duy ôm con gái vừa mới ra tù của mình theo kiểu công chúa từ bên trong lao ra, làm anh ta sợ hãi đến nỗi thuốc lá trong tay cũng rơi xuống đất, không phải, tình huống này là sao.
“Đường Duy”
Tô Kỳ đuổi theo mấy bước: “Cháu làm gì? Không phải.
Cháu ôm con gái chú làm gì, cháu thả Nhan Nhan xuống, cháu đến lúc nào, sao chú không nhìn thấy?”
Đường Duy cũng không quay đầu, tâm trí Tô Nhan vẫn còn trong trạng thái trống rỗng, bị cậu ôm vào ngực xóc nảy trong tư thế thân mật như vậy, Tô Kỳ phía sau vẫn đang gọi: “Đường Duy, cháu là người sao, cháu..?”
Bước chân Đường Duy ngừng lại, cậu ngừng lại rồi xoay người nói với Tô Kỳ: “Không phải.”
Chương 1610
Tô Kỳ ực một tiếng, cũng sửng sốt, một lát sau lầm bầm: “Vậy cháu còn, còn quá thành thật…
Đường Duy không nói lời nào, tiếp tục quay người ôm Tô Nhan đi, bây giờ cậu chỉ muốn ở cùng Tô Nhan, ai nói chuyện cũng không cần.
Khách sạn, mướn phòng, ăn cô, trong đầu Đường Duy đều là những chuyện này, động tác cực kỳ vội vã, thậm chí ngay cả muốn tới khách sạn gì cũng đã nghĩ kỹ.
Mắt thấy con gái mình bị nhét vào xe Đường Duy, tròng mắt Tô Kỳ cũng trừng lớn, Bạc Dạ, anh xem một chút anh nuôi ra thằng con trai hư hỏng thế nào, ban ngày ban mặt cướp đi con gái anh ta như thế.
“Ranh con, đứng lại.”
Tô Kỳ vừa muốn đi qua chửi ầm lên, động tác Đường Duy nhanh chóng lên xe khóa cửa xe lại, nhấn cần ga một cái…
Ùn ùn…
Trời má! Đường Đường là cậu chủ nhà họ Bạc Đường Duy, chuyện làm ra lần đầu tiên xuất ngục lại chính là tới trước mặt Tô Kỳ rồi cướp mất con gái anh ta. Mẹ nó chuyện này là chuyện con người có thể làm sao.
Đường Thi ở nhà chờ nửa ngày cũng không đợi được con trai về, vừa trách cứ Bạc Dạ buông thả Đường Duy, vừa lòng nóng như lửa đốt gọi điện cho Đường Duy: “Alô, con trai, chừng nào con về?”
“Con ở khách sạn”
“Ở khách sạn”
Vẻ mặt Đường Thi cứng ngắt mấy giây, sau đó lập tức hiểu người bên cạnh Đường Duy lúc này là ai, mặt mày lập tức hớn hở: “Không sao không sao. Ui da, đêm nay con không cần về, mẹ và ba vẫn khỏe, con không cần trở về, ha ha…”
Bạc Dạ: “…”
Bạc Dạ thế nào cũng không ngờ được chuyện đầu tiên Đường Duy ra ngoài làm chính là tới khách sạn với Tô Nhan…
Đúng lúc anh còn đang buồn bực, một bên khác gọi cho Tô Kỳ: “Địch ngựa, cậu là người sao?”
Chuyện này… vừa gọi đã mắng?
Mi tâm Bạc Dạ giật một cái: “Làm gì vậy?”
“Con cậu cướp mất con gái tôi rồi”
Tô Kỳ tức hổn hển: vẫn kiên nhẫn với Đường Duy, dù sao tôi trông nó từ nhỏ đến lớn, cậu đây là có ý gì hả Bạc Dạ.
Cậu không dạy dỗ con cậu, tôi thay cậu quản.”
Giọng điệu này nghe giống như… thật sự tức giận?
Bạc Dạ nhíu mày: “Đường Duy làm gì?”
“Còn nói? Đưa con gái tôi đi trước mặt tôi, có phải thật sự xem tôi là người chết rồi không?”
Chương 1611
“Không phải nó cảm thấy Tô Nhan buồn nôn vì lúc ấy còn gọi cậu là ba sao, không phải nó cảm buồn nôn khi Tô Nhan là con gái An Mật sao, vậy làm sao thế, lúc ấy ông đây còn thay cậu nuôi con trai, nuôi tên khốn kiếp này một thời gian ngắn, sao nó không hiểu ý? Tô Nhan ngay cả họ cũng trả lại, lúc này còn như vậy có phải quá ngây thơ không? Hôm nay tôi thực sự tức điên, năm năm còn vô pháp vô thiên như vậy, con gái tôi cũng không phải là người hả? Nó còn như vậy thì tôi sẽ cho nó biết tay”
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện này” Bạc Dạ biết lúc này Tô Kỳ thật sự tức giận, có lẽ Tô Kỳ tưởng rằng Đường Duy xuất hiện, hai đứa trẻ có thể hòa thuận, cuối cùng cho dù không thể bên nhau, tốt xấu cũng sẽ không giống như thấy kẻ thù.
Ai biết, ai biết con trai vô lương tâm này của anh, chuyện đầu tiên ra tù chính là nửa đường cướp mất con gái người ta.
Cướp mất!
Chuyện này…
Bạc Dạ nhìn Đường Thi, Đường Thi nói: “Đừng nhìn em, dù sao khẳng định không phải gen của em, là của anh”
“Bạc Dạ’’ Được, nồi này anh cõng.
Hai người bọn họ đúng là luôn rất xoắn xuýt với việc dạy dỗ Đường Duy, lại sợ ngăn cả bản tính trời cho của Đường Duy, lại sợ quá buông thả Đường Duy, đến mức từng bước một khiến Đường Duy có tính cách như bây giờ.
Bạc Dạ thở dài: “Vậy… Ngài mai, tôi đi đón Nhan Nhan, đưa con bé an toàn về đây thế nào?”
Tô Kỳ sửng sốt: “Ø? Tô Nhan không ở nhà cậu?”
Bạc Dạ nói chuyện có hơi cà lăm, tên hư hỏng Đường Duy này thật sự để lại cục diện rối rắm cho người ba như anh.
“Chuyện này, người anh em tốt, thật… thật ngại quá… Tôi…
Có lẽ con trai tôi đưa con gái cậu tới khách sạn”
Tô Kỳ bùng nổ tại chỗ: “Bạc Dạ, ông đây giết cậu, cậu tin không? Tôi không để yên cho cậu! Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, tôi nói cho cậu biết, còn dám làm sao, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu”
Nói xong bịch một tiếng cúp điện thoại.
Xong rồi, Tô Kỳ tức giận rồi.
Bạc Dạ lập tức nói với Đường Thi: “Anh luôn cảm thấy Tô Kỳ lúc này khẳng định đi tìm Đường Duy tính sổ”
Đường Thi cũng không ngẩng đầu lên: “Tìm đi”
“Em không lo lăng?”
“Tìm thử xem đã”
Đường Thi ngược lại dương dương tự đắc lên lầu, vẻ mặt đặc biệt yên tâm: “Dù sao con dâu này của em không chạy được, Đường Duy chịu đòn một chút, có lẽ chỉ là chuyện nhỏ.”
Đường Duy nào chỉ bị đánh, cậu sửng sốt không ngờ tới Tô Nhan có thể cào mặt cậu.
Lúc này trên gương mặt cậu còn in lại một đầu móng tay vạch ra vết máu tinh tế, mà kẻ tạo thành tất cả đang đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề núp trong giường, dáng vẻ xinh đẹp xa hoa lãng phí kia, trong mắt lại giống như mang theo một chút tuyệt vọng và đáng yêu ngọt ngào khiến Đường Duy sửng sốt bùng lên ngọn lửa.
Cậu sờ mặt mình, Đường Duy nói: “Sao em vẫn ra tay?”
Tô Nhan co lại trên giường: “Không nói một lời đã… dẫn tôi tới khách sạn làm gì?”
“Anh muốn cùng em…” Hai chữ lên giường còn chưa nói ra, một cái gối đầu đập vào mặt, Tô Nhan chỉ vào cửa: “Cút”
Đường Duy một tay ôm lấy gối đầu, cả người lần nữa lên giường: “Em muốn thế nào, Tô Nhan, anh cũng nói rõ như thế…”
Khi Tô Kỳ nói chuyện còn phát run lên: “Tôi cho cậu biết Bạc Dạ, Đường Duy dây dưa với con gá ậy, tôi vẫn luôn không quan tâm, bởi vì tôi cảm thấy chuyện này dù sao cũng là con gái An Mật, năm đó hai chúng tôi đều có lỗi với Đường Thi, cho nên tôi cũng không nhúng tay, chuyện của tiểu bối tiểu bối giải quyết.”
Nói đến đây, Tô Kỳ ngừng một chút, rồi hạ thấp giọng: “Cho nên chuyện giữa Đường Duy và Tô Nhan, tôi đau lòng Nhan Nhan mà tôi chưa từng nói Đường Duy một chữ, Đường Duy có phải cảm thấy mình rất đáng gờm, làm cao một chút thì có thể tùy tiện cưỡi trên đầu con gái tôi không?
Bạc Dạ nghe xong, căng thẳng trong lòng: “Tô Kỳ, cậu đang nghĩ gì vậy, bây giờ Đường Duy nó có lẽ đã nghĩ thông suốt…