Nhưng Bạc Nhan không dám đối diện với ánh mắt của Đường Duy, điều đó thật đáng sợ, ánh mắt của cậu bây giờ không phải của một cậu thanh niên, mà là của một người đàn ông.
Cô run rẩy quay mặt đi, nhưng chính động tác này lại làm lộ ra cái cổ trắng ngần của cô.
Khi dã thú săn mồi, chúng đều có bản năng dùng răng nanh cần đứt con mồi, đây là phương pháp nhanh nhất và ác liệt nhất. Lúc này, Đường Duy cảm thấy sâu trong cơ thể mình cũng có một con đã thú, nó muốn cướp bóc và chiếm hữu, muốn đánh dấu phạm vi của mình.
Bạc Nhan bây giờ chính là con mồi trong miệng cậu, là sự dâng hiến của kẻ muốn chuộc tội, là cách tốt nhất để xoa dịu lòng căm thù của cậu.
Đường Duy xé áo Bạc Nhan.
Đường Duy không biết mình bị làm sao, có lẽ cảm xúc phức tạp của tuổi mới lớn cùng với cảm xúc khi ở cùng Bạc Nhan trộn lẫn vào nhau khiến cậu mất tự chủ, lý trí của cậu đang run rẩy. Đôi mắt cậu đỏ bừng, cậu hít một hơi thật sâu rồi mở miệng, cắn vào cổ Bạc Nhan.
Bạc Nhan hét lên một tiếng, giống như tiếng khóc yếu ớt cuối cùng của một con thỏ trắng bị báo cần vào cổ họng, tất cả những tiếng kêu sau đó đều bị nuốt chửng, cô không dám kêu cứu.
Nếu là tiếng kêu cầu cứu thì càng thêm xấu hổ. Cô có tư cách gì... để người ta cứu cô chứ? Răng của Đường Duy chạm vào làn da mỏng manh của
Bạc Nhân, cái chạm nhẹ nhàng khiến toàn thân cậu khẽ run, giống như thể cậu không ngờ làn da của một cô gái lại mỏng manh như vậy, có thể đâm thủng làn da của cô. Răng cậu có thể hòa vào máu thịt của cô ấy.
Từ "chiếm hữu" xẹt qua đầu Đường Duy, làm bùng lên ngọn lửa cuồng nộ trong câu
Bạc Nhan thấp giọng gọi: "Đường Duy Hai mất Đường Duy đỏ lên, giống như vừa hận vừa khao khát.
Nước mắt của Bạc Nhan rơi xuống má, cho đến khi rơi vào môi và răng dọc theo cổ của Đường Duy, cậu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như sáng hơn, sau đó cậu mới nhận ra, cô gái mà cậu đang ôm chặt trong lòng, đang không ngừng run ray.
Cô sơ đến như thế sao?
Đường Duy muốn nói vài câu chế giễu cô, nhưng thần kinh của Bạc Nhan vốn đã đang căng thẳng, không còn chịu được kích thích nữa, cô còn tưởng rằng Đường Duy lại mở miệng ra cần cô, cuối cùng mọi sự tỉnh táo của cô đều sụp đổ. Cô hét lên và giơ tay lên, thân thể vô thức kích hoạt bản năng tự bảo vệ, một cái tát thật mạnh giảng vào mặt Đường Duy.
Đường Duy chỉ cảm thấy cả người đều chấn động trong vài giây, trong những giây đó, đại não của cậu trống rỗng.
Nhưng khi cậu phản ứng lại, cảm giác ngứa ran trên má khiến Đường Duy như bị xúc phạm, cậu tức giận ấn đầu Bạc Dạ vào tường, đầu Bạc Nhân đập vào tường, đau đến tê cả người, cô ôm đầu, ngồi xổm xuống run rẩy, Đường Duy vẫn đứng đó tho hon hen.
Đường Duy hai mắt đỏ như máu, mặt trơn lên: "Cô dám tát tôi? Bạc Nhan, ai cho cô dũng khí đấy?"
Bạc Nhan ôm đầu, không ngừng xin lỗi và lau nước mắt: “Xin lỗi... Tôi vô thức, xin lỗi." "Cút!"
Đáp lại lời xin lỗi của cô chỉ là một chữ “cút" lạnh lùng. Đường Duy chỉ về phía cửa, giống như con dã thú bị kích thích đến cực điểm, chỉ cần há miệng ra là có thể xé nát cô ra thành từng mảnh.
Cậu nhìn chăm chằm vào vẻ mặt sợ hãi của Bạc Nhan, cậu gầm gừ thô bạo, lặp lại từ vừa rồi. "Cút ngay!"