Đứng trước mặt Sakahara Kurosawa nói em gái của anh ta thật phiền phức à.
Đường Duy vẫn còn bổ sung thêm một câu: “Phiên đến mức không chịu nổi luôn đấy, lỡ như sau này còn đến tìm Tô Nhan gây rắc rối, vậy thì không phải là tìm phiền phức vào tôi sao?”
Sakahara Kurosawa bị lời này của cậu làm cho buồn cười: “Cậu cũng biết gọi tôi tới giúp cậu, dù sao thì tôi chính là một cái công cụ người của cậu mà: Đường Duy không thèm nhìn lên: “Tôi cũng có thể giúp cậu tấn công Lạc Du Du, ít nhất là mấy năm gần đây cô ấy chẳng có tin tức yêu đương nào, tôi đoán sau này cô ấy sẽ trở thành một tuýp phụ nữ mạnh mẽ cuồng công việc”
“Trong đầu Sakahara Kurosawa nhớ lại khuôn mặt trẻ con của Lạc.
Du Du trên tấm thẻ, rồi lại tưởng tượng dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp của.
cô ấy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái. Anh ta không muốn Lạc Du Du trở thành như thế một chút nào, anh ta chỉ thích dáng vẻ vừa ngốc vừa đáng yêu, lúc tức giận cũng không thể đánh được ai của Lạc Du Du.
Nhưng mà nghĩ lại, đã nhiều năm như vậy, Lạc Du Du rất đáng yêu, luôn dốc sức làm việc ở bên ngoài, không biết có biết bao nhiêu người đàn ông nhìn ngó cô ấy… Sakahara Kurosawa tức giận đến mức dí mạnh điếu thuốc đang hút dở vào trong gạt tàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy tôi không theo đuổi được Lạc Du Du thì tôi kết hôn kiểu gì?
Kết hôn cái gì nữa, tôi sống cô đơn suốt quãng đời còn lại là được rồi!”
“Nếu cậu sống cô đơn suốt cả quãng đời còn lại, dựa theo trình độ bại não của em gái cậu thì sẽ có thể quấn lấy tôi cả đời đấy”
Đường Duy cười khẩy một cái: “Hay là tôi và Tô Nhan nm tay nhau nhảy lầu thì có phải là cô ta sẽ yên tĩnh lại không?”
*..* Sakahara Kurosawa ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: “Vậy tôi biết phải làm sao chứ, em gái của bà con xa chứ cũng đâu phải em gái ruột, con bé có nghe theo lời tớ đâu”
“Thì cũng đều là nhà Sakahara cả mà thôi” Đường Duy nhìn Sakahara Kurosawa một lượt từ trên xuống dưới: “Sao giữa người với người lại chênh lệch nhau nhiều như thế nhỉ”
“Không, do tôi là trường hợp ngoại lệ thôi”
Sakahara Kurosawa cúi đầu xuống, giọng nói cũng nhỏ dần: “Người của dòng họ Sakahara đều như những người máy sống trong một thế giới đã bị tẩy não giống như Sakahara Sakurako vậy”
Đường Duy không biết nên nói gì, luôn cảm thấy nếu nhìn từ một góc nào đó thì Sakahara Kurosawa đáng thương hơn mình rất nhiều, ít nhất thì lúc cậu quyết định làm mộ gì đó thì luôn có Bạc Dạ và Đường Thi đứng về phía cậu, người nhà cũng luôn cổ vũ và ủng hộ, còn Sakahara Kurosawa thì sao chứ?
Lúc một mình anh ta thử đi trên một con đường mới lại chắng có ai ở bên cạnh anh ta, thậm chí có người còn thả chướng ngại vật trên con đường mà anh ta đi.
Chỉ cần anh ta mệt mỏi, sau khi anh ta ngã xuống thì từng giây từng phút đều là vực sâu thăm thắm.
Đường Duy hẳng giọng một cái: “Đừng nghĩ linh tinh, hai ngày nữa là ngày kỷ niệm hẹn hò của Thánh Mân và Lam Thất Thất, chắc là Lạc Du Du và Tô Nhan sẽ tới đấy”