Chương 2. Quỳ xuống chuộc tội, lụy tình là tội!
An Mắt chết rồi.
Đường Thi sững sở ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Da ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lanh đến phát run.
Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: "Có phải An Mật là do có đấy xuống lâu không?"
Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: "Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!"
Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ
Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đỏ cũng chỉ là một trò đùa.
Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rấy: "Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiều lắn nữa!
Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thế đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?"
Vô dụng, đã quá muộn rồi!
Bạc Dạ cho rång là có làm, thi chính là cô làm: Cho dù cổ có giải thích như thế nào, thì đều không thể bằng một người đã chết!
Đường Thi đột nhiên bật cười và dứng dậy cầm lấy bút bắt dầu kỷ tên vào hợp đồng. Ly hôn phải không, được thôi!
"Bạc Dạ, Đường Thi em đã yêu anh mười năm, coi như mười năm này của em chỉ là một trò đùa. Từ nay về sau, đường ai nấy đi!"
Tình yêu cho anh, trái tim trả lại cho em! Đường Thi không kìm được nước mắt, nhưng cô phải cười một cách kiểu ngạo hơn bất cứ ai, sau đó trực tiếp kỷ tên vào hợp đồng.
Bạc Dạ nhìn cô và cười khẩy: "Cô sẽ không cho rằng, chỉ cấn đơn giản kỷ vào đơn ly hôn là sẽ xong đấy chứ?"
Sắc mặt Đường Thi tải nhợt: "Anh còn muốn làm gì nữa?"
"Tôi muốn cả nhà họ Đường cô phải chôn cùng với An Mật!"
Người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn tuyên bố một sự thật: "Từ ngày mai, nhà họ Đường sẽ phải sống trong địa ngục!"
Đường Hoan ngã xuống giường, cả người không ngừng run rẩy. Cô nhìn người đàn ông có khuôn mặt mê người ở trước mặt với ngũ quan sâu sắc lạnh thấu sương, vẫn là dáng vẻ mà cô yêu sâu sắc, nhưng đột nhiên cô cảm thấy không nhìn rõ anh nữa.
Năm năm yêu thẩm, năm năm hôn nhân, cô cũng đã để lại một dấu ấn dài trong cuộc đời anh, nhưng bây giờ chỉ vì một tội danh có lẽ có, mà anh muốn đẩy cô xuống vực thẩm.
"Một mình tôi còn không đủ sao?"
Đường Hoan hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Bạc Dạ: "Tại sao lại muốn ra tay với nhà họ Đường! Bố mẹ tôi đối xử với anh như con đẻ, nhà họ Đường chúng tôi đã làm gì có lỗi với anh chứ?"
"Cái chết của An Mật chính là chuyện có lỗi nhất mà nhà họ Đường đã làm với tôi..
Bạc Dạ bóp cắm Đường Thi một cách tàn nhẫn và cười như một con ác quỷ mới chui lên từ địa ngục: "Dùng thủ đoạn ép tôi cưới cô còn chưa đủ, bây giờ ngay cả mạng sống của cô ấy cũng muốn lấy đi, Đường Thi, suy cho cùng tôi vẫn không tàn nhẫn bằng cô!"
Giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mật, Đờng THi không ngung run ray: "Trong mât anh tôi là người như vậy sao?"
"Trong mất 16i?"
Bạc Dạ như thể nghe phải mbt cầu nói của, anh iếc nhin khuôn mặt của Đường Thi với đôi mắt đầy thu hận: "Cổ cũng xứng đáng lot vào mắt tôi sao? Đường Thi, có phải có quả để cao bản thân minh rối không? Bắt đầu từ hom nay, cô sẽ phải trả giả cho cái chết của An Mật!"
Bên ngoài trời bắt đầu mưa to, những hạt mưa rơi xuống cửa sổ phát ra những âm thanh lanh lãnh, cùng với tiếng mưa ngày càng lớn, trái tim của Đường Thi cũng dần trở nên lanh lẽo, cô thì thẩm với anh bằng ngữ khí đau đớn đến cực điểm: "Bạc Da, nếu như có một ngày anh nhân ra anh có lỗi với toi...
Trong lòng Bạc Dạ đột nhiên cảm thấy có chút chua chát, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại dáng vẻ tàn nhẫn đó, đôi mắt mang theo một sự cầm ghét rõ ràng: "Có lỗi với cô sao? Đường Thi, cả đời này, cổ có lỗi với toi!
Đúng lúc đó có một tiếng sấm sét vang lên, khiến hai tai Đường Thi à đi!
Đột nhiên có mất hết sức lực và lùi lại hai bước, cùng với tiếng mưa ngày càng lớn, nước mất của cô không ngừng trào ra. Người đàn ông ở bên cạnh cấm lấy hợp đống và đá cửa rời đi, Khoảnh khắc cảnh cửa bị đóng tại, giống như hai thế giới hoàn toàn bị cách ly.
Kế từ đó, thế giới của có hoàn toàn sụp đổ
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Vietwriter