Lạc Du Du nhìn kĩ hoá ra là Sakahara Kurosawa, sau đó tửi thân co rúm vào lòng Tô Nhan.
Ôm lấy cô.
Giống như một con chuột đồng tội nghiệp.
Vì thế chị gái cao quý mở miệng nói: “Anh thứ gì, sao lại hung dữ như vậy?”
Mở miệng so với Đường Duy còn khó chịu hơn rất nhiều!
‘Sakahara Kurosawa thiếu chút nữa bị Lạc Du Du làm cho ngất đi: “Đây.
chính là thứ mà Cố Mang nói muốn dẫn cô ra ngoài chơi? Đây có phải là những gì cô gọi là đi ra ngoài đế chơi khi bị một đám đàn ông coi thường sau đó bắt chuyện, cô rất vui vẻ đúng không?”
“Rất vui vẻ đó.”
Tô Nhan ôm Lạc Du Du càng thêm chặt chẽ, cô nâng tay lên xoa tóc cô ấy, giống như đỗ dành cô ấy trước, sau đó không sợ hãi đặt tay một cái: “Bây giờ.
anh sợ Lạc Du Du bị người phát hiện? À, tôi không biết Lúc trước anh không phải cũng không phát hiện cô ấy tốt sao, anh sợ cô ấy bị người ta cướp đi”
Một câu nói của cô như vậy làm cho Sakahara Kurosawa không nói nên lời, bây giờ khí thế nhân cách này của Tô Nhan quá mạnh mẽ, đổi giới tính thì anh ta có thể cho rắng bản thân đang nói chuyện với Đường Duy.
Bộ dáng phóng túng cùng khinh thường kia, so với Đường Duy quả thực giống nhau như đúc.
“Tôi muốn đưa cô ấy đi, còn Cố Mang thì sao?”
“Cố Mang đưa chúng tôi tới đây, sau đó có việc bận đi rồi”
Tô Nhan nhìn ngón tay mảnh khánh của mình, giọng điệu không chậm lại không vội: “Cố Mang nói, đều là người lớn, mình có thể bo vệ bản thân, anh ấy cũng rất yên tâm với tôi và Du Du, ngược lại, trong ý thức tôi thấy Du Du là người bên của nhóm dễ bị tổn thương, nhất định phải cảm thấy cô ấy tới nơi này là bị người ta chiếm tiện lợi. Ở một mức độ nào đó mà nói, đây có tính là coi thường Du Du không?”
Sakahara Kurosawa làm sao chịu thừa nhận chuyện này, kỳ thật anh ta chính là sốt ruột, lo lắng cho lạc du du sau khi uống rượu xảy ra chuyện, sốt ruột bản thân mình lại chỉ là người ngoài cuộc, sốt ruột anh ta… anh không thể làm bất cứ điều gì cho Lạc Du Du.
Cô ấy đã từng nguyện ý làm mọi thứ cho anh ta, mà bây giờ đối lại anh ta muốn đối tốt với cô ấy, cô ấy lại không muốn bất cứ thứ gì Lạc Du Du năm ở trong lòng Tô Nhan, người đàn ông bên cạnh đều nhìn đến ngây người, đây là một hình ảnh thế nào, cô gái nhu nhược đáng yêu bị một cô gái mảnh khánh xinh đẹp khác ôm, ánh mắt cô gái nhỏ bị ôm còn thấy vẫn còn thương xót, mà Tô Nhan lại cười đến lạnh lùng.
Một lạnh một nóng, một yếu một mạnh.
Ánh đèn quán bar chiếu thẳng xuống, Tô Nhan giống như một đường giắm lên máu, giết chết quốc vương cùng những người khác chỉ vì cướp đoạt ma nữ của hoàng hậu thuần khiết vô tội nhất quốc gia này, cô ấy nói với Lạc Du Du: “Không có việc gị, tôi sẽ bảo vệ cô”
Bên cạnh có người đàn ông nhìn ngây người, tay cầm lấy ly rượu, thiếu chút nữa làm rơi vỡ trên mặt đất.
“Lạc Du Du, chúng ta về trước, Cổ Mang bên kia ta sẽ được thông báo, tôi không muốn thấy cô uống nhiều”
‘Sakahara Kurosawa thấy Đường Duy thờ ơ, không quan tâm, biết anh ta không có khả năng ra tay ngăn cản Tô Nhan, hiện tại Đường Duy không thể để Tô Nhan chơi một mình giữa trời đất này, hai người trở thành một đôi con cháu không vô sỉ, anh ta chỉ có thể tự mình đi cùng Lạc Du Du nói chuyện: “Đừng uống nữa?”
Lạc Du Du ôm lấy cố Tô Nhan, thà chết không theo: “Anh, đi đi, tôi có Cố Mang rồi!”