Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian Tô Kỳ ở bên trong không lâu lắm, sau khi bước ra ngoài, anh ta nhìn Tô Nhan, trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh lễo.



Anh ta không hiểu nổi, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vầy. Ân oán của đời trước lại truyền tới đời này, vận mệnh đã tra tấn những người vô tội như họ thành ra bộ dạng… ngay cả mình cũng không nhận ra.



Tô Nhan nhìn vách tường trống trơn ở đối diện, cô biết Tô Kỳ đã đi rồi, nhưng cô vẫn ngồi đó, gương mặt cô lộ ra biểu cảm mờ mịt nhưng cũng thả lỏng.



Cô tựa như đang trôi nổi ở một khoảng không vũ trụ, mọi chuyện đã không còn liên quan gì đến cô nữa. Giờ cô chỉ đang tiếp tục bị bắt giữ, chờ đợi sự trừng phạt của thượng đế giáng xuống.



Chỉ là cô không ngờ, khi Tô Nhan vừa trở lại trại tạm giam, cánh cửa bằng sắt kia đã bị người nào đó mở ra từ bên ngoài, một bóng người cô đơn bước vào, khi người đó ngẩng đầu lên, đôi mắt kia tựa như lỗ đen hút lấy tất cả mọi thứ.



Tô Nhan vẫn đứng đó: “Tìm tôi sao?”



Đường Duy vẫn không nhúc nhích, chỉ nói: “Từ Dao chết rồi”



Hơi thở Tô Nhan trở nên dồn dập, cuối cùng biểu cảm trêи mặt cô cũng thay đổi. Sau mười phút trâm mặc, Tô Nhan cười nói: “Thật hay giả? Lừa tôi ư2”



Đường Duy lắc đầu: “Không có, vết thương trí mạng ở đùi đã cắt đứt động mạch cô ta”



Tô Nhan nhìn cậi lụy”



Ánh mắt Đường Duy tối sầm lại: “Em thật sự cảm thấy như vậy sao?”



“Vậy, thật đáng tiếc đã làm anh bị liên “Nếu anh muốn nhảy vào hố lửa, tôi sẽ không ngăn cản.



Sao? Có phải rất thích cảm giác cùng tôi chơi vơi trong biển lửa không?”



Tô Nhan quay người sang chỗ khác: “Anh lại dùng cách gì vào đây tìm tôi vậy? Đường Duy, đã tới lúc phải đi rồi”



“Em không hận anh sao?”



Giọng nói của Đường Duy hơi thay đổi: “Vừa nãy anh ở ngoài, lời em nói với chú Tô Kỳ…”



Cậu nghe thấy hết rồi.



Rõ ràng Tô Nhan đã bỏ cậu ra khỏi chuyện này, bây giờ cậu hoàn toàn có thể rút lui sạch sẽ… thế nhưng tại sao cậu lại không vui vẻ chút nào?



Tô Nhan nở nụ cười diễm lệ, đôi khi Đường Duy không phân biệt nổi cậu là bị dung nhan của cô mê hoặc hay là bị linh hồn của cô hấp dẫn nữa. Cũng có khi, phần trong và phần ngoài của cô đã đạt tới cấp độ cao tận trời, cho nên cậu mới bị cô mê hoặc tới đảo điên.



“Bởi vì, ngay cả hận anh tôi cũng không muốn làm” Tô Nhan đáp lại, đôi mắt xinh đẹp kia khế di động, tựa như đang bố thí cho Đường Duy một ánh nhìn thoáng qua: “Có một số người, ngay cả tư cách để tôi hận cũng không có.”



Đường Duy đứng ở nơi đó, cả người lạnh lo như tơi vào hầm băng. Chỉ mấy lời ngắn ngủn, lại khiến cậu tan nát cõi lòng.



“Vết thương tôi gây ra cho Từ Dao sẽ không bao giờ có thể xóa đi tội nghiệt của cô ta, còn anh, Đường Duy..” Tô Nhan lẩm bẩm: “Hai chúng ta đều có tội, tôi vốn không nên si tâm vọng tưởng, đem lòng yêu anh, có lẽ khi đó tôi có thể sống lâu thêm chút nữa.”



Máu nóng trong người Đường Duy điên cuồng trào dâng, Tô Nhan cúi đầu: “Tôi đã đắm chìm trong cảm giác bị anh khống chế, giống như chỉ có vậy mới chứng minh được sự tồn tại của mình. Anh luôn miệng nói anh là báo ứng cả đời này của tôi, nhưng thực ra là do tôi tự xem hết thảy do số mệnh sắp đặt, do tôi dung túng cho bản thân sa đọa”



Rốt cuộc là ai đang phối hợp với ai.



Rốt cuộc là ai đang khống chế ai.



Lại là ai… không thể sống thiếu ai?



“Cái loại cảm giác đó còn gây nghiện hơn khi lên giường nữa, dopamine không ngừng phân bố khắp cơ thể tôi, báo thù rồi lại tự huỷ hoại mình, ai cũng đừng hòng ngăn cản tôi.”



Vẻ đẹp của Tô Nhan có thể khiến người khác mất hồn mất vía, là vẻ đẹp rung động lòng người nhưng cũng vô cùng nguy.



hiểm, giống như trong truyền thuyết hay kể – bên ngoài diễm lệ tuyệt mỹ, bên trong lại ẩn dấu thứ ɖu͙ƈ vọng dơ bẩn thối rữa, mà trong càng hư nát, ngoài càng mỹ lệ kinh người.



Cô không hề giống những cô gái kiều diễm xinh đẹp hay đáng yêu hoạt bát ngoài kia. Cô giống như một người phụ nữ †ồi tệ, bao dung dung túng cho tội ác lan tràn, cuối cùng lại tự mình đặt dấu chấm hết cho mọi rồi làm bộ làm tịch khế cúi cái đầu cao quý của mình xuống.



Bản chất của cô và Đường Duy vô cùng giống nhau, cái loại dưới dáng vẻ nghiêm nghị là sự điên cuồng mặc kệ hết thảy mọi thứ. Cô thật lòng yêu thương cũng tình nguyện sống trong nơi địa ngục trần gian đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK