Chương 5. Từng bước cướp đi đứa bé!
Đường Dịch trở lại Studio của mình sau khi đưa em gái và cháu trai về nhà, anh nói còn phải về hoàn thành bản thảo, Đường Thi lấy hộp cơm trong tủ lạnh đưa cho anh và nói: "Anh đừng làm việc vất vả quả."
Đường Dịch nói: "Nuôi em rất mệt. Anh thậm chí còn chưa có vợ đây này."
Đường Hoan đóng cửa lại mặc kệ anh trai ở bên ngoài, Đường Duy ngồi cười trên sofa ở phía sau: "Bác thật lưu manh!"
Đường Thi cũng cười: “Hôm nay con chơi có vui không?"
Đường Duy gật đầu: "Vui ạ!"
"Vui là tốt rồi, phải biết đường về."
"Về cảm ơn Bác ạ." Đường Duy mở to đôi mắt: "Con hiểu mà mẹ."
Đường Thi cảm thấy mình có thể sinh ra một đứa con thông minh như vậy quả thực là dã trúng sổ xố
Cô định dọn dẹp nhà cửa xong sẽ đi ngủ thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Thi vẫn dang lau nhà, nên cô bảo Đường Duy đi mở cửa, Đường Duy nhảy xuống ghế sofa và bước đi với đôi chân ngắn tun: "Có phải bác đã quên đổ gì rồi không."
Khi vừa mở cửa ra và nhìn thấy gương mặt đối diện, sắc mặt của Đường Duy lập tức thay đổi.
Bạc Dạ cũng không ngờ cậu sẽ ra mở cửa. anh đã tường tưởng ra rất nhiều cách thức gặp nhau, năm năm không gặp, có lẽ Đường Thi sẽ tò ra lạnh lùng hoặc tỏ ra không quen biết anh, cũng có thể vẫn còn đang hận anh, những anh không ngờ con trai minh sẽ ra mở cửa.
Đường Duy vừa nhìn thấy khuôn mặt của Bạc Dạ , trong lòng liên lo lắng, giây tiếp theo khi kịp phản ứng lại cậu liền trực tiếp đóng cửa.
Chết tiệt! Lần đầu tiên trong đời Bạc Dạ dến cửa mà bị người khác đóng của nhốt ở bên ngoài, Chết tiệt nó lại còn là một đứa trẻ nữa chứ!
Nhưng trong lòng anh nghĩ con trai mình cũng có phong cách riêng đấy, sau khi đứng cười ngốc nghếch một trận anh lại gõ cửa một lần nữa.
Lúc này, cô nghe thấy giọng nói của Đường Duy truyền đến: “Mę ơi, bên ngoài không có ai, có thể là một trò nghịch ngợm của hàng xóm thôi!"
Bạc Dạ tức giận, tên nhóc con này học cách nói chuyện vớ vẩn này ở đâu vậy? Thế là anh dứt khoát đá mạnh lên cửa, lần này đã khiến cho Đường Duy bị giật mình, cậu bé nhìn chằm chằm vài cánh cửa và nói với Đường Thi: “Mẹ ơi bên ngoài có kẻ xấu..."
“Có chuyện gì vậy?" Đường Thi đi đếm ôm lấy Đường Duy, sao đứa trẻ lại có biểu hiện như vậy? Cô nghĩ thầm hai mẹ con cô sống với nhau có lẽ đã thu hút mấy phần tử tội phạm đến, thế là cô lùi lại vài bước, Đường Duy ôm chặt lấy cô.
"Mẹ ơi, đừng sợ, đó là Cậu chủ nhà họ Bạc."
Trái tim cô đột nhiên lạnh buốt!
Sao Bạc Dạ lại đến đây? Làm thế nào mà anh ta biết được mình và Đường Duy? Anh ta đến... có phải là muốn cướp đứa bé đi không?
Cô suy nghĩ nhiều đến nỗi hốc mắt cũng đỏ hoe cả lên, Đường Thí nghiến răng: "Con yên tâm, mẹ sẽ không để con rơi vào tay của kẻ xấu đâu ".
Sau khi nghe câu này, Đường Duy tụt xuống đất, cậu dứt khoát đi ra mở cửa. Khi Bạc Dạ chuẩn bị đá lần thứ hai liễn thấy cánh cửa lại mở ra và cậu bé có ngoại hình giống anh như đúc đứng ở đó, cậu bé cau mày và nhìn anh một cách cảnh giác: "Chú tìm cháu có chuyện gì không?"
Chưa gì đã trực tiếp bắt đầu rồi! Xem ra đứa trẻ này biết tất cả mọi thứ Bạc Dạ cũng cười khẩy: "Sao, không mời bố con vào à?".
"Cháu không có bố." Đường Duy nhanh chóng chống trả: "Mẹ cháu đã nuôi dưỡng cháu suốt năm năm qua, cháu không có bố và cũng không cần bố" Đường Thi vừa nghe thấy điều này mắt lại đỏ lên, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện!
Bạc Dạ đứng ngoài cửa nhìn Đường Duy: “Cháu không cần bố ư?"
"Cậu chủ Bạc, trước giờ cháu và mẹ đều sống rất yên ổn, không phạm tội gì cả, chủ tìm chúng châu có việc gì, phiên chủ hãy nói thẳng, nói xong mời chú về cho"
Đường Duy học theo người ta gọi anh là Cậu Bạc, khí nó lọt vào tai Bạc Da, anh thấy nó thật khó chịu.
Có phải Đường Thi đã dạy đứa trẻ này như vậy không? Dạy nỏ bằng mặt không bằng lòng như vậy!
Bạc Dạ rất tức giận, anh dứt khoát đi. thằng vào trong, khi anh thấy Đường Thi đứng trong phòng khách, đột nhiên mọi cảm xúc dâng trào trong lòng anh sau năm năm xa cách.
Đường Thi nhìn anh với ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi và đau đớn từ sâu thằm trong tâm hồn, khiến anh bất giác nắm chặt tay lại.
"Đã lâu không gặp" Anh nói.
Đường Thi không trả lời. Đường Duy không ngăn cản được anh liền chạy đến bên cạnh mẹ và kéo tay cô nói: “Mẹ đừng sợ, chúng ta đi ngủ đi."
Hai mẹ con quay người lại, định coi Bạc Dạ như người vô hình.
"Đứng lại!"
Một giọng nói mang theo sự tức giận truyền đến từ phía sau, Đường Thi run rẩy, ngay cả Đường Duy cũng cảm nhận được bàn tay của cô đang run lên.
Bạc Dạ giận dữ nói: "Cô không định giải thích cho tôi chuyện của đứa bé này sao?"
"Giải thích cái gì?"
Đường Thi nhìn Bạc Dạ, giọng nói run rẩy: “Tôi đã ngồi tù năm năm, tại sao anh vẫn không buông tha cho tôi?
Ngồi tù năm năm! Nó đã hùy hoại tất cả tình yêu và sự mong đợi của cô dành cho anh!
Bạc Dạ nheo mắt, có vẻ như không hài lòng với phản ứng của cô: "Cô ngồi tù là cô bị trừng phạt, giả vờ oan ức gì chứ?"
Đôi mắt Đường Thi đỏ hoe, cô quay người lại và nói với Bạc Dạ: "Vậy ư? Đúng vậy, vậy bay giờ anh đến đây để gì? Một người phụ nữ có tiền án như tôi còn xứng đáng để anh phải đến gặp sao?"
"Tất nhiên là cô không xứng đáng." Bạc Dạ đi đến và nắm lấy tay của Đường Duy: "Nhưng nó xứng đáng!"
Đường Thi cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng Đường Duy vẫn bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cậu bé cứ đứng nhìn Bạc Dạ như vậy và nhẹ nhàng nói: “Cậu Bạc, làm ơn hãy bỏ tay ra."
Hai từ "Làm dn" giống như một mũi kim đâm thẳng vào trái tim Bạc Dạ,
Anh nói: "Gọi bố"
"Cháu không có bố"
Đường Duy lắc đầu và mim cười: "Cháu chỉ có một người mẹ đã ngối tù năm năm."
Khoảnh khắc đó, Bạc Dạ thừa nhận, anh đã thua một đứa trẻ.
Đường Thí không cần nói một từ nào, nhưng một câu nói của Đường Duy, khiến anh như thể bị hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua.
Ngồi tù năm năm thôi mà, Đường thi đã hại chết đứa con và người anh yêu nhất, cô dựa vào đầu mà dùng cái dãng vẻ như thể cô mới là người bị hại đến chất vẫn anh?
Anh đột nhiên nhớ lại những gì mà Đường Thi đã nói với anh năm năm trước khi cổ bị bắt đi.
Nếu như có một ngày, những gì mà anh làm ngày hôm nay có lỗi với tôi....
Trải tim Bạc Dạ khẽ thắt lại, anh vô thức quay sang nhìn Đường Duy và đột nhiên hỏi một câu rất ngu ngốc: “Cháu được sinh ra từ khi nào vậy?" "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là trong tù rối."
Đường Thi cười đến nỗi nước mắt đều ứa ra: "Trong mắt anh chỉ có An Mật, làm sao có thể quan tâm đến việc tôi có thai hay không? Đúng vậy, chưa chắc Đường Duy là con anh, trong mắt anh, không phải tôi chỉ là một gái điểm sao?"
Bạc Dạ rất tức giận, anh thả tay Đường Duy ra và bóp chặt cổ cô: "Năm năm không gặp, mà cô vẫn đê tiện như vậy!"
Đường Thi dùng tay trái đầy Bạc Dạ ra, điều khiến anh ngạc nhiên đó là, trên tay trái của cô có một nốt kén.
Đường Thi luôn thuận tay phải, tại sao...
Dường như đang nghĩ đến điều gì đó, Bạc Dạ đưa tay ra và nằm lấy tay phải của cô. Đường Thi hét lên một tiếng và đột nhiên trở nên kích động: "Anh bỏ tôi ra!"
Đôi mắt của Đường Duy cũng đỏ hoe: “Thả mẹ cháu ra!"
Tay áo bị kéo lên, để lộ một cổ tay mành khành như thể chạm nhẹ một cái là có thể gãy ra vậy. Đôi tay này đã từng là niềm tự hào của Đường Thi, khi cô vẽ bản thiết kế, cả thế giới đều tỏa sáng trong mắt cô, nhưng đến nay..
Những vết sẹo trên cổ tay cô chọc thẳng vào mắt anh, Bạc Dạ không kìm nổi sự kinh ngạc, đôi mắt anh khẽ co lại!
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Vietwriter