Tô Nhan duỗi tay che lại mặt của mình, dáng vẻ xấu hố của cô quá đẹp, “Gần quái Áp gần quái”
Đây là… lại thay đổi nhân cách?
Đường Duy kề sát vào, đè thấp giọng nói, mới sáng sớm đã đè giọng thật thấp bên tai cô, “Thích không?”
Chân Tô Nhan mềm nhữn, cả người như đang trong bong bóng, gật đầu.
Đường Duy không biết đã bao lâu rồi đã không thấy dáng vẻ thẳng thần của Tô Nhan như thế này. Trong ấn tượng cô luôn luôn gần liền với cậu. Nếu cậu yêu cô, thì cô sẽ hận cậu. Nếu cậu hận cô, thì cô sẽ quay đầu lại yêu cậu,chính là 1 người phụ nữ không thể sống với trái tim thật của mình, bây giờ lại đối mặt với cậu một cách thẳng thản.
Lúc gật đầu với cậu.
Đường Duy trong lòng vui mừng khôn xiết, tuy rằng ngoài mặt không để lộ ra ngoài, nhưng vẫn là run rấy sờ sờ tóc của Tô Nhan, sau đó nói: “Muốn biết tại sao lại ở chỗ này không?”
Tô Nhan đi xung quanh, phát hiện ra rằng ngôi nhà này là nhà của Đường Duy. Vì vậy, đêm qua, cô thực sự đã ngủ trong nhà của Đường Duy. Nhận thức được điều này, cả người cô nóng lên ,muốn trốn vào trong chăn. Đáng tiếc Đường Duy đã nhấc hết chăn lên “Tại sao?”
“Bởi vì ngày hôm qua chính em ngoan ngoãn theo anh về nhà”
Có lẽ Đường Duy đã biết tại sao ngày hôm đó tinh thần Tô Nhan bị suy sụp, liên quan đến phần kí ức đã qua đi đó, như sợi dây cung trói chặt lên nơi mỏng manh nhất của cô. Đêm hôm đó,Đường Thi đã ôm cô vào lòng, gạt bỏ mọi lỗi lầm trên vai cô, ngay lúc đó. -cái thời khắc bằng lòng ấy.
Dây cung đã lâu như vậy, đứt rồi.
Khi mặt trời ló dạng, cô không còn cần phải mạnh mẽ nữa, khi một người cần răng liều mạng để sống, có người nói với cô rằng cô không cần phải mạnh mẽ nữa, thời khắc đó, mọi phòng thủ đều sụp đổ.
Thế giới trở nên một màu kỳ dị và khó đoán, giống như một kênh hỗn loạn, không ngừng lóe lên, cô muốn bắt lấy con người thật của cô xuyên qua kẽ hở của ký ức, và được chia thành nhiều khung bậc khác nhau để được vùng vẫy.
Thời khắc đó, Bạc Nhan 5 tuổi, trở lại rồi.
Cho nên vào lúc này, Tô Nhan ở trước mặt, giống như trong ký ức của một đứa nhỏ năm tuổi, ngay cả Đường Duy cũng không nhận thấy được nhẹ giọng nói, người đàn ông giống như dã thú trên đồng cỏ lộ ra da thịt mềm mại nhất để ôm con thỏ nhỏ trước mặt vào vòng tay của anh, Từ nay về sau, anh sẽ là người bảo vệ em.
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán Tô Nhan, dọa người phụ nữ vai cũng run run, trong mắt hiện lên sự căng thẳng, sợ hãi… và khao khát.
Cô dường như bị anh trai nhỏ Đường Duy làm cho cảm động.
Cùng lúc đó xảy ra chuyện, người đàn ông đặt tay lên đỉnh đầu cô, theo mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt, lòng bàn tay chạm vào mặt cô.
” Ngoan, đứng dậy đi”
“Ừ” Tô Nhan cười nói, “Anh trai, anh đói không?”
Cô có một cơ thể trưởng thành như vậy, nhưng cô lại có một đôi mắt ngây thơ chưa trải sự đời. Đường Duy ánh mắt gần như lập tức nhíu chặt, sau đó nói: “Trông em thật ngon aˆ”