Bạc Nhan vốn dĩ muốn đi ra ngoài theo sau Đường Duy, nhưng vì Đường Duy đã thắng tay đóng sầm cửa lại, mặc kệ có ai ở phía sau hay không, suýt chút nữa khiến cô bị kẹp tay, cũng may cô nhanh chóng lùi lại, nếu không nhất định sẽ bị thương.
Tiếng cửa xe đóng sầm lại đủ để chứng minh Đường Duy tức giận đến mức nào.
Nhưng sau vài giây Bạc Nhan thu vào trong xe, cô hít thở sâu vài cái rồi mở cửa. Đứng trước cơn thịnh nộ của Đường Duy, trước giờ cô không hề nói một lời.
Lâm Từ trong lòng thở dài khi nhìn thấy cảnh này.
Sau đó Đường Duy bước tới cửa nhà, mở khóa vân tay mở cửa biệt thự, quay người cảm ơn Lâm Từ: "Cảm ơn anh" Giọng nói có phần lãnh đạm, phảng phất giống như giọng nói của Bạc Da năm nào.
Ánh mắt của Lâm Từ dừng trên mặt Đường Duy một hồi lâu âu, anh ta sợ Đường Duy cũng đi theo con đường cũ của Bạc Dạ, nhưng nghĩ lại, chuyện này đã khác. Cuộc sống của mỗi người đều độc lập, tương lai phát triển của Đường Duy có thể hoàn toàn khác với Bạc Dạ.
Là một người đứng ngoài cuộc, anh ta không nên can thiệp quá nhiều
Sau khi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng anh ta nói: "Được, vậy anh về trước đây. Tối nay ba em có cuộc họp, anh phải đi đón anh ấy." "Vất vả cho anh rồi."
Đường Duy khẽ cúi đầu, sau đó xoay người đi vào cửa, Bạc Nhan bấy giờ mới cẩn thận đi theo, vừa tới cửa liền dừng lại.
Cô dường như sợ Đường Duy lại đột ngột đóng sầm cửa, cô sợ mình sẽ bị đập cửa
Tuy nhiên, lần này Đường Duy không làm thế, thay vào đó, anh chọn cách đi thẳng vào, mà không hề nhớ rằng phía sau có một người khác.
Bạc Nhan thở phào như vừa được đại xá, bước vào phòng khách, sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trước khi đóng cửa, cô gái nhỏ vẫy tay với Lâm Từ, coi như chào tạm biệt anh ta.
Lâm Từ gật đầu, sau đó nhìn cảnh cửa đóng lại.
Anh ta đứng ở cửa một lúc lâu, sau khi suy nghĩ một lúc liền gửi tin nhắn cho Bạc Dạ, Đường Duy và Bạc Nhan cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay, nếu không giải quyết được hận thù thì có tách hai người ra, tránh gặp nhau nhiều, thù hận càng tăng thêm
Bạc Nhan chắc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!
Tuy nhiên, Bạc Nhan ở trong nhà lại không nghĩ vậy.
Cô nhìn Đường Duy đặt cặp sách xuống, đi tầm, ánh mắt cô nhìn theo Đường Duy đến tận nhà vệ sinh, Đường Duy đưa tay cởi cúc áo sơ mi, đi được nửa đường, cậu chợt nhận ra có ảnh mặt đang nhìn chăm chăm vào lưng mình.
Cậu quay lại và đối diện với khuôn mặt xinh như búp bê của Bạc Nhan.
Chậc chậc, Đường Duy nhưởng mày: "Cô đứng đó làm gì?"
Bạc Nhan vẫn nằm chặt cặp sách trong tay, nhìn vào trong “Em... Vừa rồi lúc xuống xe anh tức giận làm đúng không?" Đường Duy cười lạnh khinh thường rồi bước tới, Bạc Nhan cảm thấy có gì đó không ổn, muốn lùi lại, nhưng Đường Duy đã "..." Một câu hỏi nhàm chán. nằm lấy cổ tay cô. Cô chưa kịp nói được lời nào thì đã có người bịt mũi cô, Đường Duy kéo Bạc Nhan đi thẳng vào phòng tắm, sàn nhà nhẫn nhụi khiến Bạc Nhan suýt ngã, nhưng tay của Đường Duy đã ôm chặt lấy cô, lực của cậu rất mạnh, khiến cô không thể thoát được. "Anh..
Bạc Nhan giật mình, liền nhìn thấy Đường Duy củi xuống Mười tám tuổi, thân thể của cậu đã có sự quyến rũ của đàn ông, đặc biệt là hơi thở mơ hồ hỗn tạp giữa thiếu niên và nam giới đủ khiến hormone đàn ông trong phút chốc dâng trào. Từ yết hầu gợi cảm, xương quai xanh gầy gò đến từng tắc cơ bắp săn chắc đều thể hiện sức sống tươi trẻ của Đường Duy. Đường Duy khom lưng, áo sơ mi cởi ra một nửa, sau đó ngẩng đầu lên, ảnh mất trong chốc lát nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Bạc Nhan, giống như một con đã thủ đang nhìn chăm chăm con mồi đang kề ngay miệng mình. Đường Duy mỉm cười, giọng nói trầm thấp, sắc lạnh như đạo: "Cô cố ý?
Bạc Nhan muốn lùi lại, liền chạm vào tường phòng tắm, không còn đường lui
Chuông báo thức trong đầu cô vang lên, bên tại cô bắt đầu vang lên tiếng ong ong, sau đó cô nhìn vào đôi mắt vô cảm của Đường Duy, đôi mắt ấy như bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ, tối đen như màn đêm. Người ta nói rằng Đường Duy giống hệt như Bạc Dạ trước đây, ngay cả ánh mắt cũng thế. Bạc Nhan rùng mình một cái rồi đẩy Đường Duy ra.
Nhưng Đường Duy vẫn che cả người cô lại, đẩy cô vào góc tường, đứng yên tại chỗ.
Bạc Nhan trở nên lo lắng: “Không phải... Anh hiểu lầm, em thấy lúc anh xuống xe có vẻ tức giận. "
Tức giận?
Đường Duy liếc mắt, mim cười vô cùng hung dữ: “Tôi tức giận với cô không phải ngày một ngày hai, cô vừa mới nhận ra điều này sao?"
Bạc Nhan định thân lại, câu hỏi của cô thật ngu ngốc.
Đối với Đường Duy, hình ảnh Bạc Nhan trong mắt cậu chỉ toàn là những cảm xúc tiêu cực.
Bạc Nhan lo lắng liếc nhìn sang bên cạnh, sau đó giọng nói càng ngày càng thấp: "Vậy thì anh... coi như em... chưa nói gì."
Đường Duy cười vui vẻ hơn, như thể nghe thấy câu chuyện cười nào đó, sau đó cậu nhéo cảm Bạc Dạ: "Cô đang kể chuyện cười với tôi sao? Bảy ra bộ dạng ngốc nghếch như thế đứng bên ngoài cửa phòng tắm, còn cố ý bày ra bộ dạng đáng thương, vô tội, cô muốn nói với tôi là cô không có mưu đồ gì à?" Trái tim của Bạc Nhan nhói lên, cô nhận ra mình đã không hề phòng bị gì cả. "Em không...
Cô vừa định lên tiếng giải thích, Đường Duy liền giơ tay nhéo cổ cô.
Sau đó cậu nghiêng người, nhìn chăm chăm nụ cười bối rối của Bạc Nhan, nhìn cô đang dần trở nên đau đớn vì khó thở, cậu có vẻ vô cùng sung sướng, tiến đến gần mặt Bạc Nhan, hơi thở phả vào mặt cô, nóng bừng.
Cậu thì thầm vào tai cô, như một lời nguyền của ác quỷ. "Bạc Nhan, cô đáng chết
Hai chữ đáng chết, giống như một cái gai đâm thẳng vào trái tim của Bạc Nhan, trong giây lát đâm thủng trái tim cô, máu đỏ tươi tràn ra từ vết thương, Bạc Nhan hít vào một hơi lạnh lẽo. Lời nói có thể gây ra tổn thương đau đớn hơn bất kỳ vũ khí sắc bén nào khác.
Đường Duy hài lòng nhìn Bạc Nhan, sau đó cậu bình thản nở nụ cười, dồn hết hận thù đang đè nén nơi sâu thẩm nhất lên người Bạc Nhan "Cô biết tôi ghét khuôn mặt của cô như thế nào không? Bạc Nhan, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt cô, tôi đều nhớ đến mẹ cô, người đàn bà độc ác đó, đã dùng đủ mọi cách để làm tổn thương chúng tôi
Bạc Nhan run lên, nước mắt rơi xuống: “Em biết anh hận mẹ emi, nhưng Đường Duy, em chưa từng làm gì có lỗi với anh... Cô Đường Thi là một người rất tốt, em..." "Im đi!"
Vẻ mặt của Đường Duy trở nên vô cùng gớm ghiếc: "Cô xứng được nhắc đến tên mẹ tôi sao? Bạc Nhan, có không có tư cách gì cả! Cô chỉ có thể giả vờ ngày thơ, chỉ có thể yếu đuối, cô rõ ràng là người có tội, nhưng cô vẫn phải giả vờ là mình vô cùng trong sáng, thực sự khiến tôi buồn nôn!"