Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1751


Khoảnh khắc đó, có một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Đường Duy, có lẽ lúc này, Tô Nhan không phải là Tô Nhan ôn hoà kia, cũng không phải Bạc Nhan ngây thơ hồn nhiên, mà là… Mà là…


Cậu hít vào một hơi khí lạnh, đưa tay chạm vào Tô Nhan: “Cô không sao chứ?”


Nhậm Cầu cũng bị tình cảnh như vậy dọa sợ, cậu hoàn toàn không nghĩ bản thân sẽ chứng kiến toàn bộ quá trình sụp đổ của Tô Nhan, nhưng hiện tại, dường như có một người đã đứng ra bảo vệ Bạc Nhan ngây thơ hồn nhiên ấy…


Cậu mở miệng: “Tô Nhan…”


Tô Nhan ngẩng đầu lên, cô mỉm cười như hoa với cậu: “Anh đang gọi tôi sao?”


Đường Duy nhíu chặt lông mày, tay cậu muốn chạm vào cô nhưng lại dừng giữa không trung, đột nhiên một giây sau Tô Nhan chủ động đưa tay tới, ngón tay mềm mại mảnh khảnh nhanh chóng len lỏi vào quấn lấy tay cậu, cô bước lên, cười nói: “Rất kỳ lạ sao?”


Cổ họng Đường Duy chuyển động lên xuống.


Cậu chưa từng thấy Tô Nhan như vậy, cô chủ động, lém lỉnh, giống như muốn quấn lấy cậu mọi lúc mọi nơi, cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.


Dường như cô có thế tự mình làm hết chuyện xấu, lại muốn có sự yêu thương của mọi người trên thế gian.


Đúng vậy, lòng dạ cô gian ác như thế, nhưng vậy thì sao, cô là một người phụ nữ thích chống lại người khác, cô thích cảm giác tổn thương và cũng thích phản bội, nếu ai đó muốn yêu cô thì trước tiên phải chịu được những lúc bị cô phản bội.


Ánh mắt của cô đục ngầu như vậy, mờ mịt đến mức không có một chút lý trí nào, tất cả đều mặc cho ma quỷ, giống như Tô Nhan đã bị tha hoá biến chất, hoàn toàn biến thành một người không quan tâm, để ý đến cảm nhận của người khác.


Giống như trái tim cô đã chết, nhưng người vẫn còn sống, khuôn mặt càng xinh đẹp, tâm hồn cô càng đáng thương.


Không cần phải yêu cô, bởi vì bản thân cô cũng không yêu chính mình.


Dường như bây giờ, cô đã dán chặt vào Đường Duy, sau đó quay ra nhìn về phía Nhậm Cầu, biểu tình trên gương mặt xinh đẹp vô cùng, lúc.


trầm tĩnh lạnh lùng, khi cười lại khiến cho lòng người vui vẻ, cô nói: “Tôi đều nhớ rõ ràng tất cả những gì anh đã làm với tôi”


Cô nhớ lại nỗi đau của quá khứ, giống như mọi nhân cách đã hoàn toàn được gộp lại, tất cả những kỷ niệm đã được phóng lớn lên, khiến cô sinh ra một ý nghĩ phức tạp và mâu thuẫn như vậy.


Nhưng cho dù như vậy, cô cũng không đề phòng cảnh giác với Đường Duy sao?


Trong lòng Nhậm Cầu giống như bị kim đâm, lúc trước Tô Nhan còn một lòng tin tưởng anh ta, mà bây giờ, cô lại kề sát Đường Duy như vậy, biểu tình trên gương mặt rõ ràng còn cười tươi, nhưng ánh mắt cô lại lạnh đến đáng sợ.


Cô đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.


“Rốt cuộc trên người cô đã xảy ra chuyện gì, là Đường Duy biến cô thành như vậy sao?”


Nhậm Cầu có chút sốt ruột: “Tôi cảm thấy giống như chưa bao giờ biết cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK