Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1427: Đây mới là nhà của chị

Tô Nghiêu cũng không biết rốt cuộc cậu ta bị làm sao nữa. Nhưng vào ngay khoảnh khắc Tô Nhan bắt đầu đi ra khỏi cửa từ đêm qua thì trong lòng cậu ta bắt đầu hoảng loạn.

Hễ tưởng tượng đến cảnh Tô Nhan đi đến nhà của người đàn ông khác trong đêm mà cậu ta cứ lo âu cả đêm không thể nào ngủ được. Cậu ta cứ ngồi như một tên ngốc ở trên ghế sô pha trong phòng khách mà chờ Tô Nhan về.

Bây giờ trời vẫn còn sớm mà Tô Nhan đã về lại khiến cho cậu ta hơi bất ngờ.

Tô Nhan nhìn ánh mắt mệt mỏi của Tô Nghiêu rồi cầm lấy cổ tay của cậu ta sau đó từ từ gỡ bàn tay của cậu ta ra, cô nói: “Em đi ngủ trước đi”

Buông bàn tay ra, Tô Nhan nhìn thoáng qua chỗ lúc nãy bị Tô Nghiêu cầm.

Chỗ ấy nóng như thiêu như đốt giống như có ngọn lửa đụng vào.

Tô Nghiêu hơi hoảng sợ nói: “À, chơi game cả đêm nên thần kinh rất hưng phấn. Không ngờ lại khiến em mất ngủ cả đêm, không ngủ được”

Viện cớ kém quá.

Tô Nhan lại nói: “Em vẫn còn chơi loại game kinh khủng đó à. Sau này trước khi đi ngủ thì chơi ít thôi, nếu không lại mất ngủ đó”

Thì ra cô vẫn còn nhớ rõ là năm đó khi tâm trạng của cô không tốt nên Tô Nghiêu đã rủ cô chơi game kinh dị để giải khuây.

Thì ra…

Cô đều nhớ hết.

1427-1.jpg


Tô Nhan chớp chớp mắt, nói khe khẽ: “Suyt, Trì Liệt và người nhà của anh ấy vẫn chưa dậy. Chị lén trốn về”

Nghe nói vậy thì ánh mắt của Tô Nghiêu sáng lên, giọng nói của cậu †a không giấu được vẻ kích động: “Nói như vậy là chị vẫn thích nơi này hơn đúng không?”

Tô Nhan nở nụ cười: “Đúng vậy, đây mới là nhà của chị”

Nhà Ngay lúc đó, Tô Nghiêu đang đứng ở cửa lầu hai. Cậu ta từ trên cao nhìn xuống thấy Tô Nhan đang đứng đó, dáng người nhỏ bé lẻ loi một mình và ánh mắt lạnh lẽo.

Tô Nhan, nếu chị cần nhà.

Tô Nghiêu phất tay, nhẹ nhàng thoải mái nói với Tô Nhan: “Như vậy mới đúng chứ. Đây mới là nhà, lần sau không cho phép chị ra khỏi nhà vào ban đêm nữa. Em đi ngủ trước đây, buổi tối em sẽ ăn những món chị nấu.”

Sau khi đóng cửa lại thì nụ cười tươi trên môi cậu ta vụt tắt.

Ánh mắt của cậu ta nặng nề giống y như: người chết vậy.

Như vậy thì cả đời này em mãi mãi làm em trai của chị cũng chẳng sao cả.

Trong góc phòng họp tối tắm, có một người chan chứa nước mắt với vẻ điềm đạm đáng thương nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “Chuyện này và chúng tôi trước đây không giống nhau…”

Hoàn toàn không giống…

Từ Dao lắc trong ánh mắt hiện ra sự hận thù khiến người khác nhìn thấy mà ghê sợ: “Tất cả là tại sự xuất hiện của Tô Nhan. Tất cả là tại Tô Nhan nên Đường Duy mới rời bỏ tôi…

Tại sao, tại sao Đường Duy lại nói ra những lời nói đó được chứ? Trước kia cậu chưa bao giờ nói như thế, tại sao bây giờ lại nói những lời như đâm thủng ruột gan cô ta như vậy chứ…

Người đàn ông vẫn không thay đổi sắc mặt: “Có thể cô đã hết giá trị lợi dụng rồi”

“Không”

Từ Dao hét lên một tiếng gay gắt chói tai: “Tôi muốn Tô Nhan phải trả giá đắt”

Người đàn ông lại cất giọng lạnh như băng hỏi: “Cô còn muốn làm gì nữa?”

“Tôi muốn..” Từ Dao cắn răng tỏ vẻ oán hận, những âm thanh kia đều đã được ghi âm lại, cứ thế được truyền đến trước một màn hình máy tính đang ở một nơi khác.

Đường Duy nhìn xuống, vẻ mặt hoàn toàn thất vọng.

Từ Thánh Mân đang hút thuốc ở bên cạnh, làn khói bay lượn lờ trong không trung. Giọng nói của Từ Dao truyền đến: “Tôi muốn Tô Nhan biến mất khỏi thế giới này”
Chương 1428: Thời tiết trở lạnh rồi, lập danh sách thôi

Từ Thánh Mân dụi điếu thuốc xuống gạt tàn rồi sau đó nhìn về phía Đường Duy: “Nghe thấy rồi chứ?”

Đường Duy lạnh lùng nói: “Ngoài những lời này thì cô ta không nói được câu nào khác nữa”

“…” Từ Thánh Mân kêu to lên: “Cậu không thấy sốt ruột sao?”

“Đợi một chút, tôi đang phân tích tần số…”

Chỉ thấy trước màn hình máy tính của Đường Duy xuất hiện một đường tần số âm thanh, chính là âm thanh của người đàn ông thần bí đã nói chuyện với Từ Dao lúc nấy.

“Để tôi phân tích một chút” Đường Duy cắt một đoạn trong cuộc ghi âm đó ra, sau đó lại mở một đoạn ghi âm mới đã có sẵn trước đó.

Cậu kéo hai đoạn ghi âm lại gần nhau thì thấy gần giống nhau đến 90%.

Từ Thánh Mân mở to hai mắt như không tin vào mắt anh ta: “Cậu đang phân tích nguồn gốc của giọng nói kia sao?”

“ừ”

Đường Duy so kết quả xong thì khẽ đánh phím enter một cái rồi nói: “Cùng một người.”

Trong ánh mắt của Đường Duy khẽ lóe lên một ánh nhìn sắc bén, cậu nói: “Đây đều là giọng nói của một người”

“Cậu dùng cách này để điều tra cái người đàn ông thần bí sau lưng Từ Dao phải không?”

Từ Thánh Mân có vẻ hưng phấn nói: “Đợi chút, nếu là cùng một giọng nói thì nói cách khác có nghĩa là cậu đã điều tra ra người đàn ông sau lưng Từ Dao là ai rồi phải không? Đoạn ghi âm mẫu này cậu làm cách nào mà có được vậy?

Anh ta chỉ vào đoạn ghi âm sau của Đường Duy.

Đường Duy nói: “Anh đoán xem”

“..” Từ Thánh Mân dừng lại một chút: “Cậu muốn ra tay rồi à?”

Hơi sớm rồi đó, kế hoạch lúc trước của Đường Duy chính là đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa…

Dù sao bảy tội giết người còn chưa…

“Ra tay đi”

Đường Duy nhíu mày, trong chớp mắt dường như lóe lên ý định giết người.

“Mau chóng giải quyết đám người này, tôi còn phải đi tìm Tô Nhan. Sắp tới đích rồi mà còn bị ngáng chân”

Tử Thánh Mân há hốc miệng, cảm giác như anh ta đang nghe thấy chiếu thư: “Cậu nói gì vậy?

“Tôi còn phải đi tìm Tô Nhan. Lúc trước tôi đã thấy Tô Nhan gặp mặt ba mẹ Trì Liệt. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ đính hôn mất. Tô Nhan và Trì Liệt sẽ đính hôn đó”

Đường Duy xoay người lại, hỏi anh ta một cách nghiêm túc: “Anh nói tôi nên phái người hạ độc Trì Liệt hay là phái người đánh thuốc mê Trì Liệt rồi bán cậu ta đi vùng đất khác đây?”

Tù Thánh Mân nghe vậy thì toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, cả hai chuyện này đều không nên làm chút nào cả.

Có điều anh ta nhìn thấy biểu hiện lúc nấy của Đường Duy thì cảm thấy cậu rất nghiêm túc.

Tại sao trong kế hoạch lại có thể tiêu diệt Trì Liệt được chứ?

Từ Thánh Mân nói: “Cậu kiềm chế chút đi, nếu cậu làm ra những chuyện như vậy thì càng khiến Tô Nhan càng chán ghét cậu hơn mà thôi. Lúc đó cậu phải làm sao đây?”

Tận sâu trong trái tim của Đường Duy truyền đến một nỗi đau không thể bị xem thường, cậu căn răng nói: “Chán ghét đi, dù sao chán ghét còn tốt hơn so với không quan tâm”

Thà rằng cậu bị chán ghét chứ cậu không muốn bị cô lãng quên.

Nếu yêu mà không có cách nào giữ lại cô bên cạnh Đường Duy nhìn chằm chăm vào lòng bàn †ay của cậu.

Tô Nhan, nỗi hận thù có thể ngăn cản cô sao?

Từ Thánh Mân nhìn màn hình máy tính: “Có động tĩnh, xuất hiện rồi”

Lúc trước vẫn chưa tra ra IP của Từ Dao vì cô ta ở cùng với người đàn ông thần bí kia, đoán chừng là nhà của anh ta. Xung quanh được bảo mật không thể định vị được bằng tín hiệu GPS, bây giờ lại xuất hiện thì điều đó chứng tỏ…

Từ Thánh Mân và Đường Duy liếc nhìn nhau.

“Từ Dao đã đi ra rồi”

Như vậy nơi cô ta xuất hiện chứng tỏ gần với nơi ở của người đàn ông thần bí kia.

“Lôi hết tất cả hành tung của Từ Dao ra xem: Gương mặt đẹp trai với các đường nét tinh xảo không hề thay đổi cảm xúc, cậu lắc đầu qua hai bên trái phải sau đó bẻ các khớp tay nghe kêu răng rắc.

“Thời tiết trở lạnh rồi, lập danh sách thôi”
Chương 1429: Chưa từng gặp mặt và quen biết

Từ Thánh Mân vừa bận rộn giúp Đường Duy tra tài liệu vừa bớt chút thời gian lắm miệng hỏi một câu: “Cậu chắc chắn bây giờ bắt đầu chứ?”

Đường Duy liếc nhìn anh †a bằng vẻ lạnh lùng: “Nếu không thì sao?”

“Chờ thêm một chút cũng không phải không được” Từ Thánh Mân nghĩ ngợi một lúc: “Dù sao bây giờ Từ Dao còn…”

“Chờ thêm chút nữa thì Tô Nhan và cái tên chó chết Trì Liệt kia đã làm xong chuyện tốt rồi” Đường Duy tự lấy tay chỉ vào cậu: “Có phải anh muốn tôi giết người rồi ngồi tù thì anh mới vừa lòng phải không?”

Từ Thánh Mân kêu to: “Tại sao trong đầu cậu lúc nào cũng chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện đó vậy? Người phụ nữ bị cướp đi rồi thì giải quyết người đàn ông sẽ có tác dụng gì sao?”

Từ Thánh Mân bất ngờ vì Đường Duy lại gật đầu: “Có tác dụng chứ”

Từ Thánh Mân rùng mình: “Cậu nói xem nếu Tô Nhan thích tôi thì cậu cũng sẽ ra tay y như vậy hả?”

Đường Duy nhếch miệng cười.

“Vậy thì một năm bốn mùa Lam Thất Thất sẽ viếng mộ cho anh đều đặn, bốn chín ngày cũng cúng không sót ngày nào.”

Từ Thánh Mân vuốt vuốt ngực của anh ta: “Dọa chết tôi rồi, dọa chết tôi rồi. May mà anh đẹp trai đây không bị Tô Nhan thích. Có điều tại sao lại làm lễ cúng bốn mươi chín ngày vậy? Có phải cậu vẫn còn chút lương tâm nên mới viếng mộ cho tôi không? Tôi nghĩ nếu tôi chết rồi thì có lẽ cô ta sẽ là người đầu tiên đốt pháo ăn mừng đó”

“.. Tự nhiên lại suy nghĩ đến chuyện sau khi chết.

Hai tiếng sau, Đường Duy đang chăm chú vào màn hình máy tính thì ngẩng đầu lên: “Chúng †a cần phải đi gặp một người”

Cặp mắt quâng thầm của Từ Thánh Mân sắp không chịu nổi nữa: “Tôi nói đến nhà cậu ngủ một giấc, ai dè lại đi tra tư liệu với cậu cho tới sáng”

Trời đã chuyển lạnh Anh ta ngáp dài rồi đưa tài liệu cho qua cho Đường Duy: “Nếu không ngủ thì sẽ bị đột tử mất”

Biểu cảm trên gương mặt của Đường Duy vẫn không thay đổi giống như những lời này không hề tác động đến cậu: “Theo tôi đến nhà họ Diệp đi.”

“Hảm Từ Thánh Mân không hiểu, sau đó nghĩ lại thì lập tức hiểu ra: “Cậu… cậu muốn tìm Diệp Tiêu?”

Đường Duy gật đầu.

“Cạy miệng của Diệp Tiêu thì có thể tra ra được gì chứ?”

Từ Thánh Mân tỏ vẻ khinh thường: “Lúc trước còn tính kế hãm hại Tô Nhan, nếu cậu không cho tôi nói ra thì tôi đã xử lý cả ổ luôn rồi Thì ra người bắt Từ Thánh Mân giữ kín bí mật chính là Đường Duy.

“Cho nên cần phải đi tính sổ luôn một lần”

Đường Duy đứng thẳng người lên: “Trước tiên vẫn còn phải đến một chõ. Tôi có một kế hoạch tạm được, có lẽ có hiệu quả”

Trong ánh mắt của cậu xẹt qua một tia sáng khiến Từ Thánh Mân sợ hãi: “Tôi xem biểu hiện này của cậu… thì sẽ không phải là ý kiến gì hay ho lắm đâu Đường Duy cười tủ chứ, tôi là người tốt đ: “Cậu mà là người tốt thì trên thế giới này sẽ không có người xấu.” Từ Thánh Mân nói: “Nói mà không biết xấu hổ”

“Sao có thể.”

Nửa tiếng sau, Từ Thánh Mân đứng sững sờ trước một khu nhà ở cao cấp.

“Đây là…”

Anh ta nhìn thoáng qua một lượt từ trên xuống dưới, rồi bät đầu hồi tưởng lại những nhân vật tầm cỡ có tiền có thế ở trong đầu.

Cuối cũng anh ta cũng nhớ ra.

“Đây là nhà họ Hàn?”

Đường Duy gật đầu: “Ừ, đúng đó. Nhà họ Hàn”

“Cậu tới nhà họ Hàn để làm gì?” Từ Thánh Mân than thở: “Có liên quan gì đến nhà họ Diệp sao?

Đường Duy không trả lời mà đi tới ấn chuông cửa. Có người ra đón, khi thấy Đường Duy thì kinh ngạc vô cùng.

Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp lao tới: “Duy, sao cháu lại tới đây?”

Khi Từ Thánh Mân nhìn thấy Khương Thích cũng kinh ngạc vô cùng.

Mặc dù đã có tuổi nhưng khí chất tao nhã, hèn gì anh ta nghe nói cô ta chính là bạn thân thiết với mẹ của Đường Duy từ thời còn trẻ.

Xem ra chỉ có những người xinh đẹp giỏi giang mới trở thành bạn tốt của nhau.

“DÌ Thích Thích, Khinh Yên có ở nhà không ạ”

Khương Thích chần chừ một lúc rồi gật đầu nói: “Có, dạo gần đây con bé này không chịu chăm chỉ làm bài tập gì cả. Cháu đã đến rồi thì may quá, vừa hay giúp dì dạy dỗ nó một trận”

Đường Duy thể hiện là một người cực kỳ điềm đạm nho nhã một cách thành thục tới mức Từ Thánh Mân chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện như vậy của cậu trước đây. Đường Duy cười, nụ cười lấp lánh như ánh sao mai.

Trong mắt của người lớn thì cậu chính là một Cục cưng ngoan ngoãn, tuấn tú và lịch sự vô cùng.

Từ Thánh Mân nhìn thấy bộ dạng đó của Đường Duy thì trong lòng anh ta thầm măng vài câu cái đồ không ra gì mà cố làm ra vẻ.

Nghe thấy Đường Duy nói: “Không sợ, cô bé rất thông minh. Anh Từ còn chưa gặp mặt cô bé bao giờ nên muốn làm quen, sẵn tiện dẫn cô bé ra ngoài chơi luôn”

‘Vẻ mặt của Từ Thánh Mân như bị ép buộc rồi chỉ chỉ tay vào mặt của anh ta nói: “Tôi ư?”
Chương 1430: Ngược vợ nhất thời, vợ ngược cả đời

Anh ta không biết chuyện gì đang diễn ra, cứ như vậy nhìn Đường Duy cười sặc sụa như một chú cún, vừa cười vừa nói và tiến đến gần anh ta.

‘Từ Thánh Mân cảm thấy mình vô tội, ngẩng đầu trông thấy Khương Thích đang nhìn chăm chằm vào mình, khóe miệng mấp máy: “Tôi… Tôi đến đây cùng với Đường Duy”

Khinh Yên gì chứ, anh ta hoàn toàn không hiểu được!

Đường Duy lại tủm tỉm cười nói: “Bởi vì anh Từ và Khinh Yên chưa có gặp nhau, mấy hôm nay mọi người đều ở đây cả, chúng cháu chỉ muốn đưa Khinh Yên ra ngoài đi dạo thôi Khương Thích vừa nghe nói đến dẫn cô bé ra ngoài đi dạo liền cười một cách thân mật: “Cháu cũng nhớ tới con bé à”

“Không có, không có” Đường Duy vội vẫy tay: “Nếu cô ấy ở trong nhà thì mau gọi cô ấy ra đây đi nào”

Đường Duy vừa dứt lời, đã có một bóng người từ bên trong lao tới: “Anh Đường Duy, cuối cùng anh cũng tới rồi!”

Đường Duy với khuôn mặt tươi cười lùi nhẹ ra sau từng bước một, bóng người liền lao tới đâm sầm một cái rõ đau vào người Từ Thánh Mân.

Từ Thánh Mân suýt chút nữa bị cú đâm đó làm cho nôn ra máu: “Cô cẩn thận một chút không được sao?”

Cúi đầu nhìn xuống, một cô bé nhỏ nhắn với bộ đồ Hán phục trong những thước phim trên truyền hình đang đứng trước ngực anh ta, anh ta thầm nghĩ cô bé hản rất thích văn hóa Trung Hoa và cosplay.

Cô bé vốn dĩ muốn chạy đến lao vào vòng tay của Đường Duy nhưng không ngờ lại đụng phải Từ Thánh Mân, vội vàng thu lại vẻ mặt tươi cười rạng rỡ thay vào đó là khuôn mặt cứng ngắt sượng sùng, tức giận trợn to đôi mắt khinh thường: “Anh là aï2”

Từ Thánh Mân im lặng: “..” Anh ta đang muốn hỏi cô bé câu đó.

Đường Duy đứng bên cạnh nói: “Hàn Khinh Yên, đây là Từ Thánh Mân”

Hàn Khinh Yên lại trợn tròn mắt: “Ồ, em biết rồi! Chuyện giữa anh và Lam Thất Thất như thế nào rồi? Anh đã tỏ tình với cô ấy chưa?”

Ba dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên trán Từ Thánh Mân ngay khi nghe xong câu hỏi của Hàn Khinh Yên.

Dường như nghĩ ra được chuyện gì đó, anh ta đột nhiên quay đầu về hướng Đường Duy: “Cậu đã nói gì với con gái của dì Khương Thích?”

Hàn Khinh Yên nhẹ nhàng phẩy cây quạt đang cầm trên tay che miệng cười hắc hắc một cách bí hiểm: “Nếu như anh và chị Lam Thất Thất đang xảy ra bất hòa thì em nghĩ anh Đường Duy sẽ là một cặp trời sinh với anh được đấy”

Hóa ra là một hủ nữ!!! Cô bé đúng thật là một hủ nữ mà.

Từ Thánh Mân giận đến run cả hai chân.

Đường Duy khẽ nói: “Khinh Yên…”

“Mà thôi đi, em biết người anh yêu nhất là chị Tô Nhan, nên không có khả năng đẩy thuyền cho hai anh rồi” Hàn Khinh Yên liếc mắt về phía Từ Thánh Mân sau đó lại nhìn về phía Đường Duy: “Nói đi, tìm em có chuyện gì sao? Có phải lại là chuyện của chị Tô Nhan không? Chị ấy lại định bỏ trốn với ai hả?”

Nói ngay đúng vấn đề trọng tâm.

Từ Thánh Mân liền võ tay ba cái nói: “Sao cô lại biết được nhiều như thế?”

Hàn Khinh Yên tuy còn nhỏ tuổi nhưng khả năng diễn xuất rất là phong phú, khuôn mặt xinh xắn của cô bé dần thay đổi: “Có người đã kể lại mọi chuyện của các anh cho em nghe, chẳng hạn như chuyện anh thích Lam Thất Thất nhưng lại bướng bỉnh không chịu thừa nhận, chỉ biết âm thầm dõi theo người ta.

Và chẳng hạn như chuyệt Hàn Khinh Yên ngoäắc nhẹ cây quạt, chỉ thẳng vào Đường Duy với đầu chiếc quạt khép hờ, nói giống như một người chuyên kể chuyện thời xưa: “Người này rõ ràng cũng rất là thích chị Tô Nhan, đương thời chỉ cần chị Tô Nhan liếc mắt nhẹ với ai một cái thôi cũng vội vã lao ra ngay. Bây giờ thì lại muốn đẩy người ta ra khỏi mình, rồi nhìn kết quả xem, chị Tô Nhan đúng là thật sự buông bỏ rồi, kết thúc rồi, nhưng anh xem hiện tại anh ta chẳng khác nào một chú cún đang hoảng loạn cuống cuồng tìm về chủ chứ”

Dứt lời, Hàn Khinh Yên tự kết nhẹ lại một câu: “Các anh nghe cho rõ, đây gọi là “Ngược vợ nhất thời, vợ ngược cả đời” đấy”

Đường Duy cùng Từ Thánh Mân chỉ biết cúi đầu im lặng.

Thật là, ai bình thường lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi kể những chuyện này cho con bé nghe chứ?

Khương Thích lên tiếng: “Đường Duy mau nói cho dì biết, dì sẽ nói lại với con gái dì giải thích hộ cháu cho…”

Đường Duy nở một nụ cười miễn cưỡng: “Cháu cảm ơn dì Khương Thích đã có lòng”

Khương Thích xua tay: “Uầy, hai đứa không phải có chuyện tìm Khinh Yên sao? Các con mau đi chơi đi, dì bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt quá, haha…”

Khương Thích vừa bảo chóng mặt, đã có người nhanh chóng tiến tới đóng lại một bên cửa Từ Thánh Mân: “Trông dì ấy có chỗ vào khó chịu à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK