Ban đầu các bạn cùng học cũng không nhận thấy điểm gì không thích hợp, hoặc là nói tất cả mọi người đều cảm thấy đây chẳng có gì cả, thiếu đi một Bạc Nhan thì trái đất vẫn quay như thường.
Có lẽ Bạc Nhan xấu hổ không còn mặt mũi nào vì chuyện bị đánh hội đồng trước cổng trường, cho nên lúc này mới không chịu đến trường học.
“Không đến cũng tốt thôi.
Loại học sinh như Bạc Nhan đến trường cũng chỉ khiến học sinh trường chúng ta mất mặt" “Đúng vậy, tâm địa bất chính.
Cả ngày chỉ nghĩ tới nghĩ lui xem làm thế nào để vẽ vấn các bạn nam, cô ta chi bằng không đi học cho xong."
"Hừ, nói nhỏ thôi, không phải lúc trước Bạc Nhan bị đánh ở cổng trường sao? Sau lưng vẫn còn có bạn nam nói đau lòng vì cô ta đó."
“Đau lòng cho cô ta? Cô ta có cái gì mà phải đau làng? Đó là cô ta đáng bị như thiếtTheo thường lệ, Đường Duy đang làm thí nghiệm nghiên cứu ở trong trường.
Lúc đi ngang qua hành lang sẽ nghe thấy những lời đồn đại chuyện nhảm này nó liên quan đến Bạc Nhan.
Thanh danh trong trường học của cô ấy đã rất không ra gì, đa số học sinh đều coi cô ấy là một nữ sinh tâm cơ sâu xa, lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp vô hại kia để mê hoặc người khác.
Nhưng mà cũng có một số ít học sinh cảm thấy mọi người đang làm sai, bọn họ không cho rằng Bạc Nhân là người như vậy.
Bởi vì ảnh mắt của Bạc Nhan từ đầu đến cuối vẫn vô cùng thuần khiết trong sạch.
Những người như cô ấy nếu là trong sạch thì nhất định là trong sạch, không nhiễm chút bụi bần nào.
Bọn họ cảm thấy Bạc Nhan là bị hiểu lầm mà bản thân cô ấy cũng không giỏi tự mình giải thích.
Hơn nữa cho dù Bạc Nhan thực sự là một người như vậy, thì lại có vấn đề gì chứ? “Câm miệng đi!" Bước chân Đường Duy dừng lại một chút, vừa hay nhìn thấy cách đó không xa, Tô Nghiêu đang cãi nhau cùng một người khác: "Bạc Nhan không phải là người như vậy.
Cho dù chị ấy phải thì chị ấy đã làm chuyện gì có lỗi với các người chưa!" Cô ấy đã làm chuyện gì có lỗi với các người chưa?Lời vừa hỏi ra, bạn học vốn đang tranh cãi với Tô Nghiêu lập tức ngậm miệng lại không một tiếng động.
Đôi mắt Tô Nghiêu đỏ bừng: “Bạc Nhan phá hoại gia đình các người à? Bạc Nhan ngăn cản sự nghiệp học hành của các người sao? Bạc Nhân là kẻ thứ ba trong cuộc tình của các người chắc?" Những câu hỏi liên tiếp rơi xuống, nên xuống đất có thể tạo thành một hố sâu, không ai có thể đưa ra một câu trả lời đủ phản kích.
Không có Bạc Nhan không làm cái gì cả...
Bọn họ công kích cô ấy chỉ là dựa vào bức ảnh bị chụp trộm, vì thế nhận định rằng Bạc Nhan là loại con gái lằng lơ đong đưa.
Nhưng thực tế, Bạc Nhan dù có lằng lờ thì cũng đầu liên quan gì đến bọn họ? Tô Nghiêu giận đến điếng người, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Đường Duy đang đi từ bên kia sang đây.
Về mặt thiếu niên lập tức sửng sốt, sau đó bày ra tư thể hung dữ, không ai nhường nhịn ai.
Khóe miệng Đường Duy nhếch ra một nụ cười lạnh, vẫn là không muốn so đo vẻ mặt với Tô Nghiêu, mà không biết rằng về mặt này của cậu ta là kích thích người khác nhất, Đường cái như kh nghe thấy gì một tayđút túi.
Tô Nghiêu phía sau cầm tài liệu trong tay, hai người đi ngang qua Tô Nghiêu, thậm chí cậu ta cũng thèm không né tránh, đụng phải bả vai Tô Nghiêu rồi lướt qua.
Tô Nghiêu bị khiêu khích, nhưng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: "Đường Duy!" Giọng nói không lớn nhưng lại dứt khoát rõ ràng.
Đường Duy dừng bước, giữ khoảng cách tránh ra một chút rồi mới chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu nhìn thẳng vào cậu ta, gắn từng tiếc: “Chúc mừng cậu, từ nay về sau cậu tự do rồi."
Cậu tự do rồi.
Con người của Đường Duy hơi co rút, trên mặt vẫn là vẻ mặt không chút nào sợ hãi, sau đó khỏe mỗi mỏng của thiếu niên nhếch lên, cười hờ hững: “Không hiểu cậu đang nói gì, cũng không muốn hiểu.
Xoay người rời đi để lại đảm bạn học đứng vây quanh nhìn nhau bằng ánh mắt hoài nghi.
Tô Nghiêu đứng đó thở dồn dập, cho đến khi Nhậm Cầu vội vàng chạy tới gọi: "Tôi Nghiêu!" "Đàn anh Nhâm Cầu Nhìn thấy câu giống như thấy được tia hi vọng.
TôiNghiêu chỉ có thể trút hết cảm xúc lên người Nhậm Cầu: "Cậu ta.
Cậu ta không quan tâm đến Bạc Nhan có sao hay không..."
“Đường Duy chính là người như vậy mà Nhậm Cầu đầy kính mắt, kéo Tô Nghiêu ra khỏi cuộc cãi lộn trên sân: “Đối với Đường Duy mà nói, cậu ta không thích bị người khác uy hiếp như vậy.
Nói thẳng ra nếu như có người dám uy hiếp cậu ta...
vậy thì cậu ta sẽ lôi kéo những người uy hiếp minh để bọn họ từ bỏ việc đó."
Tô Nghiêu ngừng một chút: “Nhưng mà như vậy...
Như vậy vốn dĩ không thể trà thủ Đường Duy.
Sự rời đi của Bạc Nhan nếu không thể tạo ra bất kì tồn thương nào cho Đường Duy, vậy tại sao cô ấy lại phải bỏ đi chứ “Vì chính mình" Nhậm Cầu đứng yên, một tay khoát lên vai Tô Nghiêu: "Tô Nghiêu, cậu phải nhớ kĩ, Bạc Nhan là tự mình rời đi mà không phải vì trả thù Đường Duy nêu mới biến mất khỏi cậu ta.
Điều chúng ta cần làm là sống cho thật tổ, đừng để Bạc Nhân lo lắng, để cho cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân mình nhiều hơn " Còn lại chính là chờ đợi một ngày Bạc Nhan trở về Chỉ là không ai nghĩ được rằng, buổi tối hôm đósau khi Đường Duy về nhà, lại bị mất ngủ ngoài ý muốn.
Cậu ta trợn tròn mắt nhìn trần phòng ngủ, sức lực như hao hết, cả người trống rỗng như hồn bay phách lạc, chỉ còn trở lại cơ thể này.
Cảm thấy vô cùng bực bội nhắm mắt lại, trong đầu Đường Duy lại nghĩ đến khuôn mặt của Bạc Nhan.
Phát triển như vậy khiến trong não cậu ta rung lên một hồi chuông báo động.
Thanh niên từ trên giường bật dậy, nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh.
Thân hình Bạc Nhan mảnh mai, làn da trắng nõn, run rầy khóc lóc dưới thân cậu ta, không ngừng thay đổi chồng lên nhau hiện ra trong đầu cậu, khiến Đường Duy thở hổn hển.
Chết tiệt, đây là làm sao vậy? Cậu ta thật sự không biết mình đã phạm phải sai lầm nào, mà nửa đêm khuya khoắt lại muốn làm loại chuyện này với Bạc Nhan.
Nhưng Đường Duy lại là một người quá mức bình tĩnh, rõ ràng ý thức được hiện tại chính mình đang ở tuổi vị thành niên, khi hormone trong cơ thể hơi nhiều, cũng có thể hiểu tại sao bản thân lại nhớ mãi không quên thân thể của Bạc Nhan như vậy.
Cậu ta hít thở một hơi thật sâu, sau đó lấy điệnthoại ra, nhìn chăm chăm màn hình di động tối đen một hồi rồi mở mã khóa, gọi điện đến một dãy số.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, đang giúp quý khách chuyển đến hộp thư thoại Đường Duy cả kinh.
Tắt máy? Vậy mà Bạc Nhan lại tắt điện thoại? Tình huống như vậy thực sự rất ít, bởi vì Bạc Nhan sợ Đường Duy không liên lạc được với mình, cho nên điện thoại mãi mãi đều đề mở máy, hơn nữa lúc nào pin cũng luôn đầy ắp.
Nhưng mà hiện giờ...
Đường Duy không liên hệ được với Bạc Nhan.
Cảm giác trong ngực nôn nóng, Đường Duy day day trán, cố gắng xua đi những suy nghĩ như vậy, lại gọi lại lần nữa.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy...
Lần này Đường Duy còn chưa nghe hết đã trực tiếp dập máy.
Vẫn là kết quả giống nhau, dù có gọi vài lẫn nữa cũng sẽ không thay đổi.
Bác Nhân thật sự tắt điện thoại Hay cũng là nơi cô ấy đơn phương cắt đứt mọi liên hệ với Đường Duy