*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạc Nhan không biết cơn đau đớn dữ dội như vậy đã kéo dài bao lâu, đợi đến khi Đường Duy rốt cuộc cũng chịu buông tha cho cô, toàn thân cô run lên lập cập, không còn sức lực để duy trì tư thế, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Không chút tôn nghiêm nằm phủ phục xuống trước mắt anh.
Đường Duy từ trên cao nhìn xuống cô, Bạc Nhan run lập cà lập cập, ngước đầu nhìn lên Đường Duy, âm thanh như vỡ vụn thốt ra: “Anh hài lòng rồi chứ?”
Trái tim của Đường Duy đau xót như bị kim đâm, cậu nhìn Bạc Nhan quần áo xộc xệch đang cố gắng lau chùi cơ thể của mình, không biết sao lại cảm thấy cảnh tượng này có phần chói mắt.
Tại sao, cô cứ luôn khó chịu như vậy.
Tại sao, cậu luôn có khả năng khiến cô khó chịu như vậy.
Cậu hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng, liền nghe thấy Bạc Nhan nói: “Gọi khách sạn mang thuốc tránh thai lên đây."
Cậu lưu lại trong cơ thể cô, nếu như cô quá yếu đuối và thiếu hiểu biết, e rằng sẽ phải chịu thêm vài lần tra tấn thể xác nữa.
Nhưng khi Đường Duy vừa nghe thấy những lời này, biểu cảm toàn thân liền thay đổi, cậu tiến lên dùng sức kéo mạnh Bạc Nhan ra khỏi góc tường, mặc kệ cô đang giãy dụa gào thét thất thanh, lôi cô ra rồi trực tiếp ném thẳng xuống giường, sau đó thân thể nóng bỏng của người đàn ông đè ép lên trên, cơ bắp trên lưng như căng cứng lên, giống như một cây cung bị kéo căng đến mức một giây sau có thể phóng ra một mũi tên.
Cậu trừng to đôi mắt đen nhánh, lạnh lẽo nơi đáy mắt khiến người ta phải rét run: “Ý cô là gì? Thuốc tránh thai?”
Ba chữ thuốc tránh thai phát ra từ trong miệng cô, nức cười đến mức nào!
“Bằng không thì sao?”
Hai mắt Bạc Nhan đỏ hoe giễu cợt: “Anh cho rằng mỗi lần, sau khi anh làm ra chuyện như thế này với em, em phải chịu đựng một mình như thế nào! Chẳng lẽ em phải chấp nhận anh bạo hành em, còn phải mang thai thêm đứa con của anh nữa sao!”
“Cô không muốn?”
Đường Duy lại nhấn mạnh giọng điệu, Bạc Nhan thậm chí có thể cảm nhận được sát khí trong lời nói của cậu: “Bạc Nhan, cô lại dám không muốn?"
“Tất nhiên là không!”
Bạc Nhan nghiến răng: “Đường Duy, anh hủy hoại cuộc đời của em, cảm thấy còn chưa đủ triệt để hay sao! Đến cuối cùng, còn muốn em mang thai, một khi em mang thai rồi, anh sẽ đồng ý cho em sinh đứa trẻ ra sao? Không, em không có ngây thơ như hai năm trước nữa đâu, sinh ra rồi, chỉ sẽ thêm một gánh nặng để anh uy hiếp khống chế em mà thôi!”
Gánh nặng.
Cô xem việc mang thai con của cậu, là một gánh nặng.
Đường Duy thở ra một hơi lạnh lẽo, trái tim của cậu đủ sắt đá nhưng vẫn bị Bạc Nhan làm cho đau lòng: “Cô cảm thấy tôi sẽ dùng loại chuyện này để uy hiếp cô phải không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?"
Bạc Nhan châm chọc hỏi ngược lại: “Anh uy hiếp em còn ít lắm hay sao? Đường Duy, anh uy hiếp em như thế này đã quá nhiều quá nhiều lần rồi, không có ai bảo vệ được em, chỉ có bản thân em mà thôi..."
Âm thanh của cô càng thêm nghẹn ngào: “Chỉ có mình em mới bảo vệ được em, em không có cách nào phản kháng được anh cưỡng ép em, em chỉ có thể cố gắng tránh để bản thân bị tổn