Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1095: Cảm đám công kích, người vô tội buộc phải chị




“Đừng có giả bộ đáng thương như vậy nữa” Từ lúc để cho cậu nam sinh kia nói đến giờ cô cảm thấy rằng cậu ta đang dần chiếm thế thượng phong, cho nên được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối mềm mại không nói một lời của Bạc Nhan, cậu cảm giác như mình là người chiến thẳng, lời nói càng thêm ngạo nghễ: “Ai biết sau lưng cậu cậu đã làm gì? Tôi biết đến cả đàn anh Nhậm Cầu cũng bị cậu lừa, chẳng phải cậu cũng quyết tâm phải quyến rũ bằng được đàn anh Đường Duy sao?”



Ngay khi cậu ta vừa nói điều này, mặt của Bạc Nhan biến sắc!



Ở trường học, cô luôn cẩn thận giấu kín tất thảy mọi tâm tư của mình với Đường Duy, vì cô sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị bạn học biết đến nó, họ sẽ phao tin đồn đến tai của Đường Duy, điều này sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến Đường Duy.



Nhưng… nếu như bạn thực sự thích một ai đó rồi, cho dù bạn không nói ra, nhưng ánh mắt của bạn sẽ nói lên tất cả.



Nhìn thấy Bạc Nhan như vậy, tên nam sinh kia càng thêm đắc ý: “Hả? Có phải bị tôi đoán trúng rồi không? Tôi chỉ biết răng Bạc Nhan, cậu nhất định chính là người không biết xấu hổ, loại người như cậu mà còn dám thích đàn anh Đường Duy sao, lại còn lẳng lơ muốn quyến rũ anh ấy! Bởi vì mỗi lần Đường Duy đi ra ngoài, ánh mắt của như kiểu muốn dính chặt lên người anh ấy không buông! Haha, cậu nghĩ rằng niềm tự hào của trường học chúng ta – đàn anh Đường Duy lại để ý đến cậu sao? Người ta say này sẽ là chồng của một tiểu thư lá ngọc cành vàng.



nào đó, trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa sống bên nhau trọn đời! Còn cậu ư, cậu mưu tính làm gì, cậu còn dám có suy nghĩ như vậy với Đường Duy sao?”



Từng câu từng chữ cậu ta nói khiến sắc mặt Bạc Nhan trắng bệch, cô không thể thừa nhận, thừa nhận rằng chuyện này sẽ gây rắc rối cho Đường Duy.



“Tôi không có.”



Vốn dĩ bọn họ không hề quan tâm đến lời giải thích của Bạc Nhan, cô nhìn các bạn càng lớp đang vây xung quanh xem kịch vui, đôi mắt cô đỏ hoe, họ khiến cho cô cảm thấy lạnh sống lưng.
ngôn tình hoàn



Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt mỉa mai, tất cả bọn ^ọ đều mang trong mình bộ dạng thấy người gặp họa là cười hớn hở, họ ước gì bộ mặt giả tạo của cô sẽ bị xé nát, giống như lúc này cô đang trần như nhộng ở trước mặt mọi người, không có chút nhân phẩm tôn nghiêm nào nào.



Thế giới này… rốt cuộc… chỉ vì nghỉ ngờ vô cớ mà tàn nhẫn thể nào đổi với cô chứ?



Tại sao mọi người luôn thích hùa theo bầy tấn công và áp đặt những biện pháp.



trừng phạt tự cho là đúng của mình đối với những người yếu thế? Tất cả các người, các người cho rằng mình là ai? Là những người chính nghĩa sao?



Ấn đường của Bạc Nhan giật giật, một lần nữa cô cất giọng yếu ớt: “Tôi không có…”



Tên nam sinh kia trợn tròn mắt, sau đó nở một nụ cười nham hiểm: “Cậu nói cậu knông có gì cơ? Nếu câu không làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm mình thì cậu thử lớn tiếng bào chữa cho chúng tôi xem nào! Cậu có lá gan đó sao!”



“Tôi đã nói là không rồi mà… “ Giọng Bạc Nhan run rẩy: “Tôi không thích đàn anh Đường Duy, đừng gây rắc rối không cần thiết cho anh ấy nữa..”



Mọi người xung quanh im bặt.



Bạc Nhan dường như đang nín thở, cô không thể tin vào mắt mình khi thấy chàng trai ấy bước vào lớp.



Đường Duy khẽ hất căm lên, vẫn là khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, nhưng chỉ khác biệt một chỗ là là lúc này, ánh mắt của anh ấy giống như thép đã bị tôi luyện, vừa sắc bén vừa lạnh lùng, giống như từng nhát dao nhọn hoắt cắt từng lớp thịt của Bạc Nhan.



Hóa ra tên nam sinh đã phát hiện ra Đường Duy đang trên đường đến đây nên cố ý kích thích để Bạc Nhan lớn tiếng nhắc lại lời…



Toàn thân Bạc Nhan bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.



Các bạn học càng nhìn Bạc Nhan càng thêm khinh thường, tất cả mọi người ở đây như đang xem kịch vui, xem Bạc Nhan bị bắt thóp mà mắc lừa, xem tiếp theo đây cô ấy sẽ xử lý việc này như thế nào.



“Hét to như vậy à” Đường Duy cười chế nhạo, trong mắt cậu hiện lên vẻ chán ghét, giống như phản cảm khi bị người ta nhắc đến tên của mình: “Mất mặt lắm sao?”



Sau đó cậu nhìn vào trong: “Chủ tịch hội học sinh Từ Dao có ở đây không? Tôi có chuyện cần thảo luận với cô ấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK