Cả người mềm mại trong vòng tay của Lam Thất Thất, mắt nhắm nghiền.
Sau đó anh ta bất tỉnh.
“A”
Lam Thất Thất sợ hãi hét lên: “Anh ấy… anh ấy ngất đi vì bị kϊƈɦ thích sao?”
Cố Mang đưa tay ra, đặt dưới mũi Từ Thánh Mân, khẽ nói: “Không. Có lẽ chỉ là do rượu vang đỏ tác dụng chậm, đã say thành như vậy.”
Lam Thất Thất ném Từ Thánh Mân trong lòng xuống đất tại chỗ: “Tôi không quan tâm đến anh ta nữa”
Nói là nói như vậy.
Buổi trưa ngày hôm sau Từ Thánh Mân mở mắt, anh ta cảm thấy cổ họng khô ngứa đau đớn, muốn uống nước thì bên cạnh liền đưa một cốc nước cho anh ta.
Từ Thánh Mân sững sờ, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay này, hóa ra là Lam Thất Thất.
“Đưa đến bệnh viện rửa dạ dày, anh thấy thế nào?”
Lam Thất Thất nhìn Từ Thánh Mân uống nước, sau đó nói: “Anh đã uống quá nhiều. Một mình ở dưới tầng hầm nhà Sakahara Kurosawa đã uống bao nhiêu rượu rồi?”
Cô chưa dứt lời thì Từ Thánh Mân đã cảm thấy hai bên thái dương bắt đầu đau, anh ta nói: “Quên rồi.”
Lam Thất Thất thở dài: “Sau này đừng như vậy”
Từ Thánh Mân cúi đầu không biết nên bày ra biểu cảm gì, một mặt thì cảm thấy xấu hổ, vì không ngờ Lam Thất Thất sẽ theo qua đây, lại để cô ấy thấy hết dáng vẻ không tiện đó; mặt khác, anh ta lại cảm thấy bây giờ mình như đang nằm mợ, vì sao vừa mở mắt anh lại có thể nhìn thấy Lam Thất Thất.
Có phải cô ấy đã quên rồi không, vậy mà lại chờ bên cạnh giường bệnh anh ta?
Do dự hồi lâu, Từ Thánh Mân nói: “Lam Thất Thất”
Lam Thất Thất rất bình tĩnh trả lời: “Ừ”
Từ Thánh Mân cứng cổ: “Em… không phải em muốn đánh anh sao?”
Lam Thất Thất bị Từ Thánh Mân làm tức giận mà nở nụ cười: “Muốn chứ, không phải ba tôi đã đánh anh thay tôi sao?”
Trái tim Từ Thánh Mân đập dữ dội, không thể tin được mà vươn tay ra muốn chạm vào Lam Thất Thất, lần này Lam Thất Thất không hề phản kháng.
Tay Từ Thánh Mân bắt đầu run lên: “Vậy thì em còn… còn hận anh không?”
“Tất nhiên”
Lam Thất Thất mạnh mẽ nói: “Nhưng tha thứ cho anh không đơn giản như vậy. Để tôi nghĩ xem. Nếu như anh có thể một lần nữa trở lại đỉnh cao thì tôi sẽ xem xét cho anh một cơ hội”
Cho một cơ hội.
Hai mắt Từ Thánh Mân phát sáng: “Em cho anh cơ hội làm gì?”
Lam Thất Thất cáu kỉnh: “Cho anh một cơ hội quang minh chính đại đấu với ba tôi. Nếu chiến thắng thì tôi sẽ ở bên anh”
Nếu không phải tay đang truyền dịch thì Từ Thánh Mân Mãn đã từ trêи giường bệnh nhảy lên, muốn đánh trống khua chiêng để cả bệnh viện cùng nghe thấy, anh ta liền hét lên: “Lam Thất Thất”
Gọi hồn à?
Lam Thất Thất bị dọa giật mình: “Anh sao vậy?”
“Em không được trốn”
Tim Từ Thánh Mân đập loạn nhịp: “Đời này anh sẽ cưới em làm vợ. Anh mặc kệ em có đồng ý không. Cho dù bị ba em đánh gần chết thì anh phải lấy em về nhà”
Lam Thất Thất mau cách xe giường bệnh, cảm thấy mặt nóng bừng: “Nói nhảm gì vậy? Còn chưa tỉnh rượu à?”
“Tỉnh. Rất tỉnh”
“Anh là một người phá sản, bây giờ anh lấy gì..”
“Ai nói với em rằng anh phá sản”
Từ Thánh Mân chỉ vào bản thân: “Phá sản là nhà họ Từ, liên quan gì đến Từ Thánh Mân này? Anh đã rời khỏi nhà họ Từ từ hai năm trước. Anh có sản nghiệp của riêng mình. Em chờ đó. Để ông đây lấy sổ đỏ ra”