Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thích bị lời nói của Diệp Kinh Đường làm cho toàn thể thân thể trở nên rét lạnh cả.

Ý anh ta, hoặc là chết, hay là quay trở lại bên cạnh anh ta!

Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì Đường Duy đang bị ap che ua lên tiếng rồi.

Cậu bé cười nói: "Chú ơi, vì sao chú và Bạc Dạ lại giống nhau đến thế, lúc nào cũng tự cho mình là đúng ngông cuồng kiêu ngạo như vậy?"

Diệp Kinh Đường bị câu nói đột ngột của cậu bé làm cho sững sờ, sau đó đột nhiên quay người trở lại, ánh mắt dữ tợn và sắc bén: "Ranh con, em có biết rốt cuộc em đang nói gì không?"

Dù sao Bạc Dạ cũng là cha ruột của thằng bé, làm sao nó lại dám gọi thằng tên đầy đủ của bố mình vậy?

Lẽ nào trong mắt nó không đặt Bạc Dạ vào trong ư...

Diệp Kinh Đường nghĩ đến khoảng thời gian Đường Thi rời đi ấy, Bạc Dạ đã rất đau lòng, nhưng người nhà đó đã đem con trai anh ta cao chạy xa bay, còn ngày tháng trôi qua sống rất tốt đẹp, bỏ mặc anh ấy đau khổ không yên, Cho dù Bạc Dạ có cầu xin cả ngàn vạn lần, trước sau đều không mềm lòng dù chỉ là trong chốc lát.

Diệp Kinh Đường cười lạnh lẽo, quãng thời gian đó bản thân anh cũng không thể hiểu suy nghĩ của Khương Thích là như thế nào?

Trên thực tế khoảnh khắc khi anh biết cô chưa chết anh thực sự vô cùng ngạc nhiên, loại cảm xúc ngạc nhiên ấy cũng không nán quá lâu mà cũng dần biến mất, ngay sau đó lập tức bị cảm giác phản bội lấn át.

Khương Thích nữ nhân không biết tốt xấu này, lại có thể thật sự là dám giả chết! Cô thực sự dám chạy trốn để rời khỏi anh sao!

Lúc anh vì cô mà đau lòng đến nhường nào, thì cô lại ở một thành phố

khác ngày ngày trôi qua trong vui vẻ! Cô xứng đáng sao? Cô căn bản không đáng để nhận được sự thương xót từ anh! Đóng lại những hồi ức của mình, Diệp Kinh Đường nhìn khuôn mặt của

Đường Duy, thằng nhóc này có khuôn mặt giống với Bạc Dạ y hệt, có lẽ ở một góc độ nào đó, tính cách bẩm sinh của thằng bé cũng vô cùng giống Bạc Dạ.

Tính cách gan dạ và không đặt ai vào trong mắt của Bạc Dạ, thằng bé thừa hưởng tới mười phần!

Khương Thích thấy Diệp Kinh Đường đang nhìn chằm chằm Đường Duy với loại ánh mắt nguy hiểm đó, sợ Diệp Kinh Đường chỉ cần kích động một chút, thì bất kể đây có phải là con trai của anh em tốt đi chăng nữa anh ta cũng nhất định không nương tay, cô ngay lập tức hét lên: "Anh buông Đường Duy ra, tôi sẽ đi theo anh."

"Không cần nữa."

Giọng nói non nớt làm gián đoạn cuộc giao tiếp giữa hai người, Đường Duy ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen láy sáng ngời như những vì sao trong đêm, sáng đến kinh ngạc - "Chú, chú vừa nói gì vậy? Hoặc là chị Thích Thích quay lại bên cạnh chú, hoặc là khiến cháu và chị ấy cùng nhau chết? "

Diệp Kinh Đường không thể không im lặng, nhưng trái tim lại đập dữ dội. Đường Duy nhoẻn miệng cười cười, nụ cười đó dường như không khác lắm vẻ hung ác đến đáng sợ trước đây của Diệp Kinh Đường, đứa trẻ này, có lúc đã suy nghĩ việc nó bị dồn nén mà trưởng thành đến mức trở thành một kiểu người lạnh lùng đến tàn nhẫn giống như Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường!

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc sảo: "Tại sao các người cứ hết lần này đến lần khác ép buộc người khác như vậy? Thật sự cho rằng chúng tôi là những kẻ yếu để các người có thể đe dọa như thế sao?"

Cậu bé đang âm thầm chống lại.

Ngay khi Diệp Kinh Đường muốn nói gì đó, Đường Duy đã cười khổ, ngay khoảnh khắc đó, đứa bé sáu tuổi lại mang vẻ tàn nhẫn như tu la: "Thật đáng tiếc, tôi đã quá mệt mỏi vì sự áp bức của các người với tôi, cũng mệt mỏi với việc có những kẻ tới đe dọa đòi lấy cho được mạng sống của tôi, những điều chủ làm khiến cho người khác cảm thấy vô cùng buồn nôn, thật sự là một khuôn đúc ra giống hệt như Bạc Dạ. "

Cùng một khuôn giống hệt.

"Không bằng như này, tôi thực sự cũng muốn thử xem biến mất là như thế nào, chú để tôi và và chị Khương Thích được chết cùng nhau đi?"

Khi Đường Duy cười lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ xinh, đó là một nụ cười trong sáng và ngây thơ, nhưng những gì thằng bé nói ra còn những lời đe dọa của Diệp Kinh Đường vô số lần!

Thằng bé... không ngờ lại chọn cái sau mà không hề bối rối, khiến Diệp Kinh Đường phải xuống tay với cả nó và Khương Thích!

Tình thế sớm đã bị đảo ngược, bây giờ không phải Đường Duy và Khương Thích đang bị uy hiếp, mà người bị uy hiếp là Diệp Kinh Đường!

Đường Duy đích thân cho Diệp Kinh Đường cơ hội giết thằng bé, chính là ép hắn động thủ! Nếu hắn không dám, đó là vì hắn không nỡ! Không nỡ với làm vậy với Khương Thích!

Con trai của Bạc Dạ... tại sao thằng bé lại có thể trở thành một con quái vật mạnh mẽ như vậy?

Vẻ mặt không một chút sợ hãi của Đường Duy in đậm trong mắt Diệp Kinh Đường, người đàn ông lại bị một đứa trẻ ép phải quyết định một điều vô cùng nghiêm trọng, đang định mở miệng nói gì đó, thì từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Thích Thích?"

Vừa ngầng đầu, sắc mặt Đường Thi liền thay đổi!

Cô ta nhìn Diệp Kinh Đường đang ở trong phòng, phản ứng đầu tiên đó là quát lớn về phía anh ta: "Thả Khương Thích và Đường Duy r

Diệp Kinh Đường thấy vậy thì cười khẩy!

"Bạc Dạ tìm kiếm cô ở khắp mọi nơi, cô đúng là một kẻ chết tiệt ngay cả một cuộc gọi cũng không báo lại! Tôi không hiểu nổi chuyện gia đình của mấy người, cho nên không muốn xen vào chuyện của người khác!"

Đường Thi đứng ở nơi đó, không tiến đến phía trước, cũng không lùi ra sau, từng câu từng chữ nói: "Tôi nói rằng anh thả bọn họ ra!"

"Mộng tưởng!"

Diệp Kinh Đường cười đến run người, nâng mí mắt híp lại: "Khương Thích, hôm nay tôi nhất định phải mang đi!"

"Ta sẽ không để cho anh đưa Khương Thích ra khỏi cánh cửa này!"

Đường Thi không chút sợ hãi bước tới, đi tới bên cạnh Đường Duy, nhìn thấy những người đó đặt tay lên vai Đường Duy không cho thằng bé động đậy, Đường Thi ánh mắt sắc như dao: "Bảo mấy con chó của anh buông tay ra!"

Cô đã không còn gì để sợ nữa rồi, trước đây Bạc Dạ đã đem không ít thứ lúc đến để tìm chuyện dọa nạt cô, khiến cô trước đây bị người khác chèn ép đến suýt mất mạng, bây giờ cô nhất định sẽ không để chuyện này lặp lại như vậy nữa!

Dáng vẻ kiên định này của Đường Thi đã làm cho Diệp Kinh Đường có chút kinh ngạc, sau đó người đàn ông này đã rất nhanh lấy lại được dáng vẻ một mặt thâm trầm vốn có, chính là khí thế ngang ngược ấy, nhưng đáng tiếc bọn họ đã đứng ở đối diện các cô rồi.

"Cô chính mình còn không thể bảo vệ, mà còn muốn bảo vệ Khương

Thích!"

Diệp Kinh Đường lạnh lẽo cười: "Buông Đường Duy ra, đưa Khương Thích mang đi!"

"Đừng hòng nghĩ tới!"

Đường Thi bước tới trước cánh cửa rồi đóng sầm lại: "Hoặc là, bây giờ thả cô ấy ra; hoặc là các người cùng Khương Thích nhảy từ trên tôi nhất định sẽ không ngăn cản dù chỉ một chút!"

Cô trực tiếp đi vào phòng bếp bật bếp ga lên: " Hoặc là cùng nhau chết! %3D Anh xem thử tôi dám hay không dám!"

"Cô điên rồi!" Diệp Kinh Đường đứng lên, chỉ một cái về phía Khương

Thích, người phụ nữ này cô không tính toán đến hậu quả của việc này hay sao! Đường Thi chỉ là đang trì hoãn thời gian, có lẽ tình thế có thể đảo ngược khi Đợi Hàn Nhượng đến, Hàn Nhượng nhất định có cách để giải quyết Diệp

Kinh Đường, việc cô cần làm bây giờ chỉ cần trì hoãn thời gian mà thôi...

Diệp Kinh Đường từ trên ghế sô pha đứng lên, mặc kệ sự ngăn cản của Đường Thi, phân phó những người đang giam giữ Khương Thích bên cạnh, anh dứt khoát quyết định: "Mang người đem đi!"

Đường Thi dùng thân thể chặn trước mấy người mặc đồ đen, một người phụ nữ cố chấp như vậy, khiến Diệp Kinh Đường cũng không thể chịu nổi nữa: "Đừng ép tôi không nhân nhượng với cô!"

Khương Thích bị lời nói của Diệp Kinh Đường làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh: "Anh không được phép làm tổn thương đến Đường Thi!"

Nhìn xem, nhìn xem hãy nhìn xem dáng vẻ bọn họ nương tựa vào nhau kìa! Anh trong mắt họ chính là một con ác quỷ không phải sao?

Một người đàn ông mặc đồ đen không kiên nhẫn trước sự vướng víu của Đường Thi, liền tien lên phía trước đấm một cái vào bụng của Đường Thi, sắc mặt Đường Thi trắng toát, kêu lên một tiếng, nặng nề rồi ngã xuống đất.

Khương Thích hai mắt đều đỏ lên rồi: "Đường Thi! Diệp Kinh Đường anh là đồ điên, bắt ép mang tôi đi, còn đánh cả phụ nữ! Các người căn bản không phải là nam nhân!"

Diệp Kính Đường cả mặt tái mét khi bị Khương Thích mắng chửi, hắn đối với Đường Thi cho đến cùng cũng không còn lưu lại chút thương tiếc gì, thở dài một tiếng: "Cho cùng cũng không phải thứ tốt đẹp gì, mang Khương

Thích đưa đi!"

“Mẹ ơi!" Đường Duy từ phía sau chạy đến, nhìn Đường Thi đa mặt đất, toàn thân kịch liệt run rẩy co thắt trong đau đớn, sau đó liền nôn ra một ngụm máu.

Giọng nói của Đường Duy vang lên khổ sở: "Mẹ ơi! Mẹ đừng có chuyện gì nhé!"

Cậu bé muốn giúp Đường Thi, nhưng Đường Thi đã không còn chút sức lực nào, cô cảm thấy vô cùng đau đớn, thậm chí còn không có sức để đứng lên.

Chính mắt nhìn Khương Thích bị Diệp Kinh Đường bắt đi, hai mắt đỏ như máu.

Khi Đường Thi vừa mới mở mắt ra rồi tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên là biểu cảm phờ phạc của Hàn Nhượng, cô vừa mở miệng câu nói đầu tiên đã là câu xin lỗi, nước mắt sau đó cũng không ngừng rơi xuống.

Hàn Nhượng thở dài một tiếng: "Cô cũng không cần xin lỗi tôi, hoàn cảnh lúc đó, cô cũng không thể ngăn cản được Diệp Kinh Đường." Đường Thi ôm bụng đau đớn, Hàn Nhượng lại nói: "Co thắt dạ dày, cô đã bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày rồi, tôi sẽ đi tìm Khương Thích."

Đường Thi không ngừng nói với Hàn Nhượng: "Anh nhất định phải đưa cô ấy trở về, Diệp Kinh Đường nhất định sẽ không đối xử tốt với cô ấy, anh nhất định phải cứu đưa cô ấy về đây."

Hàn Nhượng đối diện Đường Thi không khỏi cười dịu dàng: "Cảm ơn cô đã quan tâm đến Khương Thích như vậy."

Khương Thích là người bạn tốt nhất trong cuộc đời của cô, nếu cô ấy có chuyện gì xảy ra thì cô làm sao có thể bỏ mặc cô ấy cho được

Đường Duy ở một bên đặc biệt dau lòng cho rằng Đường Thi do mình mà bị liên lụy: "Mẹ ơi, chúng ta lại đổi chỗ ở mới sao?"

Bọn trẻ thật thông minh, chắc hẳn lần trước nó đã đoán được việc bọn họ chuyển nhà để nhằm trốn thoát khỏi Bạc Dạ. Đường Thi ánh mắt lóe lên, cuối cùng chầm chậm hạ xuống, xoa lên đầu

Đường Duy: "Không, không chuyển nữa."

Cô đã không còn gì phải sợ nữa, cuộc sống mới của cô đã bắt đầu rồi, chỉ cần cô tiến lên, tiến về phía trước, cô sẽ không bao giờ quay lại! Hàn Nhượng đi cùng Đường Thi cho đến buổi chiều rồi mới rời đi, có lẽ đã tìm được tung tích dấu vết của Khương Thích, lúc đó anh vô cùng vội vàng rời đi, Đường Thi cũng nhìn ra vẻ lo lắng của anh ấy.

Hàn Nhượng thật sự vô cùng chân thành với Khương Thích, nhất định có thể che chở cho cô ấy khỏi mưa gió cuộc đời.

Đường Thi nắm chặt bàn tay, quay đầu lại nhìn Đường Duy: "Duy Duy, %3D chúng ta cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn đấy."

Cậu bé nhìn Đường Thi, dùng một ánh mắt trưởng thành nhìn cô khiến cô không thể đoán nổi suy nghĩ trong đó, ánh mắt sâu như màn đêm, quay sang nhìn cô nói: "Được ạ."

Bây giờ bọn họ đã thoát khỏi cảnh ngục tù năm xưa, cho dù bóng đen sau lưng đuổi kịp như nào đi nữa, bọn họ cũng sẽ không bao giờ thu mình lại!

Những chuyện của Đường Thi và Khương Thích rất nhanh đã truyền den tai của Bạc Dạ, Lâm Từ nhìn thấy địa chỉ trong hồ sơ, một bên thận trọng hỏi anh: "Bạc thiếu, chúng ta có hay không...?"

Có muốn đi tìm Đường Thi hay không?

Nhưng Bạc Dạ đã hơi do dự.

Bây giờ anh lại nghĩ đến Đường Thi, sẽ cảm thấy có chút sợ hãi, khi sự thật đang ở trước mắt anh, anh thực sự sợ hãi đối mặt với Đường Thi. Nói cách khác, điều mà anh ta sợ phải đối mặt thực sự là tội lỗi mà anh ta đã làm ra vào thời điểm đó.

Như thường lệ không thể tìm ra manh mối của địa chỉ ip đó, nhưng những bí mật ẩn giấu trong năm ấy đã dần dần được tìm ra. Bạc Dạ nhìn vào những dòng chữ được sắp xếp trên màn hình đó, và vô số khả năng lướt qua tâm trí anh, nhưng tất cả đều bị anh ta xóa đi cả rồi.

Anh đã cử người đến kiểm tra tình trạng của Lâm Từ, nhưng Lâm Từ đã chìm vào giấc ngủ sâu, như người thực vật, và cũng không bao giờ mở mắt nữa. Dù có bao nhiêu câu hỏi trong lòng đi nữa anh cũng không thể nhận được câu trả lời của Lâm Từ, nó vướng vào trong lòng anh thành một thứ to lớn, như một vật nhọn khổng ngừng đâm vào trong lòng, làm tổn thương đến toàn bộ con người anh.

Lâm Từ nhận ra vẻ khó xử của Bạc Dạ, anh không nói gì mà đứng một bên im lặng, bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng lại, thật lâu sau Bạc Dạ mới lên tiếng: "Bọn họ... không sao chứ?"

"Khương Thích bị Diệp Kinh Đường bắt ép đưa đi, cô Đường thì không sao, nhưng hình như..."

Lâm Từ do dự một chút.

Bạc Da nheo mắt: "Hình như làm sao vậy?"

"Có vẻ như cô Đường đã bị vệ sĩ của Diệp Kinh Đường đưa tới đánh bị thương và sau đó được đưa đến bệnh viện..." Lâm Từ ngập ngừng nói ra: "Sau đó có một người đàn ông lạ mặt đã đưa cô ấy đến bệnh viện, người đàn ông đó thì chúng tôi chưa tìm thấy xác định danh tính của anh ta là ai, Bạc thiếu, anh xem... "

Đồng tử của Bạc Dạ co lại, một người đàn ông lạ sao?

Nhưng mà cảm giác ngột ngạt này theo sau là một loại tẻ nhạt không thể nào giải thích, Bạc Dạ cười nhạo chính mình, bên cạnh Đường Thi nhất định không thiếu đàn ông vây quanh, không có anh, cũng sẽ có vô số người theo đuổi cô, muốn chăm sóc cho cô, đó cho cùng cũng là một điều tốt.

Đó là một điều tốt, là một điều tốt...

Nếu nó đã là một điều tốt, tại sao anh lại có thể cảm thấy trống trải như này?

Các ngón tay của Bạc Dạ nắm chặt thành nắm đấm mà anh không nhận Lâm Từ - một người bên ngoài cuộc đều nhận thấy rõ sự đè nén trong con ra, người của anh.

Anh muốn tìm lại Đường Thi, nhưng anh đã mất hết can đảm để đối mặt với cô.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, liệu anh có để cho bọn họ trở thành như thế này hay không?

Tiếp tục như này, anh thấy đau đớn, nhưng nếu vứt bỏ Đường Thi, anh còn đau hơn nhiều.

Đường Thi không biết từ lúc nào mà cô đã cắm rễ rất sâu vào trong trái tim của anh mỗi khi Bạc Dạ nhớ đến cái tên này, anh ngay lập tức liền cử động toàn thân làm một cái gì đó, anh chỉ có thể làm vậy để bản thân thôi không nghĩ về cô nữa.

Nhưng... một số cảm xúc không phải lúc nào cũng được kiểm soát tốt chỉ bằng lí trí đầu óc.

Vẻ mặt của Bạc Dạ thay đổi rồi lại thay đổi, dường như anh ta đang phải đối mặt với một cơn thảm họa nào đó, cho đến cuối cùng mới mở miệng nói ra được một vài con số, nhưng lại giống như mang theo mùi vị máu tanh: "Kiểm tra xem tên vệ sĩ nào là kẻ động thủ..."

Anh muốn tìm cho ra kẻ đã động thủ thì phải bắt đầu từ người đầu tiên đã bắt đầu nó Diệp Kinh Đường.

Lâm Từ đáp lời một tiếng rồi lùi lại về phía sau, sau đó Bạc Dạ lại gọi anh ta quay lại, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra.

Lâm Từ thử liều mình hỏi thử: " Bạc thiếu anh là muốn... bảo em đi điều

tra người đàn ông đã đưa Đường Thi tới bệnh viện sao?"


Bạc Dạ trên mặt thất thần ra vài giây, vài giây đó như thể anh với thế giới đã không còn chút liên lạc nào, sau đó một hồi mới tỉnh táo lại, Lâm Từ nhận thấy khóe mắt của anh có một vài tơ đỏ, đột nhiên mới cảm thấy như vậy, sau khi Đường Thi rời đi, Bạc Dạ đã không còn là Bạc Dạ của ngày trước nữa rồi.

Trước kia anh nói chuyện cười nói giống như phong Rhởi vẫn dũng ưu loát biết bao, nhưng hiện tại tuy rằng thủ đoạn so với ngày trước thậm chí còn lợi hại hơn rất nhiều, ở khắp nơi hô mưa gọi gió, nhưng cho đến lúc gặp phải những điều có liên quan đến Đường Thi, anh liền trở thành dáng vẻ như vậy, sợ hãi rụt rè, giống đứa trẻ không biết nên tiến hay nên lùi.

Rốt cuộc là người phúc phận đến thế nào, mà có thể khiến Bạc Dạ mang dáng vẻ sợ hãi vốn có như thế.

Anh đã tốn rất nhiều công sức kìm nén dũng khí của bản thân để không đi tới trước cửa tìm Đường Thi, sợ rằng khi gặp mặt thứ đón nhận anh sẽ là ánh mắt lạnh lùng của cô, giọng điệu đầy xa lạ.

Lâm Từ đã lùi người bước ra, Bạc Dạ ở lại một mình trong văn phòng một khoảng thời gian rất lâu.

Đã không thể cứu vãn được bất kì điều gì nữa sao, bây giờ anh rốt cuộc phải làm gì để có thể lấy lại được người cũ đây?

Anh có muốn buông tay không? Không... anh sẽ không bao giờ buông

tay! Mấy ngày nay Asuka luôn miệng rủ Đường Thi ra ngoài đi ăn cơm, nói là tổng biên tập của tạp chí thời trang muốn gặp và nói chuyện với cô, bởi vì trước đó bọn họ đã lén gửi một trang ảnh nội y chưa xuất bản của Đường Thi cho tổng biên tập xem, cô ta mười phần đều rất thích những bức thiết kế của Đường Thi, đã nhờ Asuka tìm thời gian để có thể cùng Đường Thi gặp mặt.

Lúc mới đầu Đường Thi cũng đã từ chối vài lần, sau đó Asuka vẫn kiên trì yêu cầu một cuộc hẹn, cô thật sự không thể từ chối nữa, chỉ có thể ra ngoài, đưa Đường Duy đi theo cùng.

Tiểu Đường Duy mặc một chiếc áo nỉ và quần áo thể thao, Đường Thi dẫn cậu bé đi trên đường, vô số ánh mắt dõi theo hai mẹ con họ trên đường đi, bọn họ trẻ trung xinh đẹp và rất hòa hợp với nhau, giống như gia đình của một người nổi tiếng vậy!

Đợi đến khi Đường Thi đưa Đường Duy đến quán cà phê, cô nhìn thấy Asuka đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, thân hình gầy nhỏ, ngón tay thon dài, cười rạng rỡ nhìn cô. Nốt ruồi dưới mắt sáng lên một chút dưới ánh sáng trời, cười tươi với hàm răng nhỏ và má lúm đồng tiền duyên dáng, đặc biệt dễ thương và tươi sáng.

Đường Thi đã quen với việc nhìn thấy những mỹ nam như Bạc Dạ Tô Kỳ rồi, nhưng cô vẫn bị ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước gương mặt của

Asuka.

Sau khi định thần lại, cô khẳng định rằng đây là một phụ nữ... một phụ nữ... một phụ nữ còn đẹp trai hơn cả đàn ông ...

Cô ngồi xuống phía đối diện với Asuka, Asuka vừa nhìn thấy Đường Duy, cả người đều thấy hết sức kinh ngạc.

"Ôi trời, tiểu mỹ nam này là ai vậy?" Asuka nhìn đi nhìn lại gương mặt của Đường Thi và Đường Duy: "Không phải là cô..."

"Cháu tên là Đường Duy, là sứ giả hoa bảo vệ cho mẹ của cháu."

Đường Duy nở nụ cười ngọt ngào, ngũ quan thanh tú, lên tiếng chào hỏi với Asuka: "Xin chào anh Asuka!"

"Làm sao có thể có đứa nhỏ xinh đẹp đến như vậy nhỉ!"

Asuka phớt lờ cách gọi của Đường Duy, hoặc là đã quá quen khi bị gọi như vậy rồi, rồi anh quay sang nói với Đường Thi rằng: "Trời ơi, đứa con trai này của cậu thật sự đẹp trai quá!

Đường Thi khẽ mỉm cười, cô gọi người phục vụ đến rồi giúp Đường Duy gọi một ly cacao nóng, sau đó mới quay sang đáp lời của Asuka: "Cảm ơn lời khen của cậu."

"Tớ đến muộn rồi, thật là thất lễ quá..."

Ngay lúc hai người họ đang nói chuyện, thì bỗng có một giọng nói chen vào giữa câu chuyện của bọn họ, Đường Thi cảm thấy có chút sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang đi về phía họ, khuôn mặt của người đàn ông ấy cũng có chút quen thuộc... Đặc biệt giống với... giống với người bạn bạn tốt của cô Khắc Lý Tư...

Vưu Kim mỉm cười với Đường Thi: "Lần đầu tiên gặp mặt cô Đường, tôi là Vưu Kim, tổng biên tập của tạp chí cosmo. Tôi đã biết đến cô qua Asuka, vì vậy tôi muốn làm quen với cô một chút..."

Đường Thi kìm nén sự kinh ngạc của mình, đối diện với Vưu Kim trước mặt trả lời: "Xin chào ngài tiên sinh."

"Gọi tôi là Eugene đi, nếu dịch nó ra thì có nghĩa là Vưu Kim, nếu cô không phiền." Vưu Kim đang ở bên cạnh Asuka ngồi xuống, lại rất nhiệt tình %3D nói chuyện với Đường Thi rồi sau đó hỏi cô: "Muốn gọi gì uống vậy? Này cậu bé."

Anh ta giơ tay chào hỏi với Đường Duy, Đường Duy cũng cảm thấy Vưu Kim và Khắc Lý Tư đặc biệt giống nhau, cậu bé dùng tiếng Anh để nói chuyện với anh ta một cách trôi chảy.

Vưu Kim không thể không khen ngợi: "Cháu rất thông minh, nền tảng tiếng anh cũng rất tốt."

Đường Duy không muốn thừa nhận đây là tác động từ cách giáo dục tiên tiến của Bạc Dạ đã dành cho cậu bé, mà chỉ cười đáp lại: "Chú cũng rất đẹp trai."

"Miệng thật là ngọt, mẹ cháu giúp cháu gọi một cốc ca cao nóng à? Này cậu nhóc, người đàn ông trưởng thành thì phải uống loại cà phê nguyên chất của Mỹ chứ."

Nói đến cà phê, Đường Thi bỗng nhiên ngẩn ra một hồi, chợt nghĩ đến đám người trong phòng làm việc ngày ấy, lúc cô mới vừa vào làm liền bị sai bảo chạy đi chạy lại khắp nơi để pha cà phê cho họ, xem ra ngày tháng đã qua đó vẫn chỉ là ngày hôm qua mà thôi, nhưng cái gì cũng đều không quay lại được nữa rồi. Đường Thi nhanh chóng tỉnh táo lại, cùng Vưu Kim ở bên ngoài cửa gặp mặt đáp lời: "Xin chào Vưu Kim tiên sinh, xin hỏi lần này anh tìm tôi là có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?" "Là như thế này, Công ty chúng tôi đang cần quay một đoạn phim ngắn để quảng cáo dài tầm một phút, cùng trong đó là một video ngắn về các bộ sưu tập từ những thương hiệu cao cấp nổi tiếng, đúng lúc gần đây tôi đang cân nhắc lựa chọn các ứng viên. Asuka và tôi đã đề xuất cô...".

Vưu Kim dừng lại một lát, mang theo sự ngập ngừng nói: "Tôi không biết cô có ý định thử sức một chút với nó không?"

Đường Thi suy nghĩ một hồi, rồi lại quay sang nhìn Đường Duy mấy lần, sau đó ngẩng đầu lên mang vẻ áy náy nói với bọn họ: "Xin lỗi, có lẽ tôi thực sự không phù hợp với việc đó... vì vậy... hừmmm, thật xin lỗi."

Vưu Kim nhìn Đường Thi có chút tiếc nuối: "Nhưng bối cảnh câu chuyện trong bộ sưu tập của chúng tôi lần này đúng là khá phù hợp với phong cách của cô, cô Đường thật sự không muốn đến thử một chút sao? Có lẽ nó sẽ mở ra một cánh cửa mới cho con đường thiết kế thời trang của cô ấy. Tôi đã hỏi qua Asuka. Cô đã từng làm nhà thiết kế, thực sự vì những người trong nghề hầu hết đều đang ở trong vòng làm việc và quen biết này, tôi cho rằng điều này đối với cô cũng rất hữu ích. "

Anh ấy rất niềm nở, khiến Đường Thi có chút áy náy: "Có lẽ tôi không giỏi như Asuka nói vậy đâu, hơn nữa tôi chỉ là một người không có chuyên môn bài bản. có thể làm thiết kế ở đằng sau sân khấu thì được, nhưng nếu tôi phải trên sân khấu lớn như sân khấu T, chưa chắc tôi đã có khả năng để chạm tới trình độ mà anh nói ấy, đó thật sự là một đằng cấp hoàn toàn khác. "

Vưu Kim lắc lắc đầu: "Việc đi tìm kiếm hình mẫu diễn viên của chúng tôi cũng rất tình cờ. Không phải ai sinh ra cũng có đường đi được định sẵn cho bản thân mình, tôi sẽ cho cô biết chi tiết về sự sáng tạo của chúng tôi, lúc đó rồi cô hãy quyết định lại được không? Giúp tôi nhé."

Đường Thi không ngắt lời anh, Vưu Kim chỉ nói những điều cơ bản, nhưng quả thực là đúng là một bối cảnh câu chuyện mà cô rất thích, một cô gái bất lương đam mê chơi guitar điện hát rock, thường xuyên phóng túng ở những hộp đêm, sau đó cam tâm tình nguyện rơi vào lòng bàn tay của một người đàn ông, rồi về sau đó bị giam cầm trong phòng bếp và phòng ngủ, tuy rằng cô ngày càng trở nên bình tĩnh, thu mình hơn, nhưng cô lại cảm thấy rằng mình đã mất đi niềm đam mê với thế giới này.

Cho đến tận sau này có một ngày cô đang ở trên đường thì nhìn thấy một nhóm nhạc đường phố đang chơi guitar điện, nam chính là một người đàn ông phóng túng, vừa không đứng đắn lại bướng bình, khuyên tai và đôi mắt phát ra ánh sáng lấp lánh, khoảnh khắc đó cô cảm thấy trái tim mình một lần nữa như được sống lại. Sau đó cô về nhà lôi cây đàn điện bụi bặm lao ra đường, ra nhập cùng nhóm nhạc đó, về sau thực sự tạo ra một câu chuyện tình yêu với trưởng ban nhạc đó.

Những phục trang và bối cảnh khác nhau được phối hợp trong đó đều được hỗ trợ bởi các nhãn hiệu quần áo mà tạp chí thường hợp tác, nó cũng giống như là một cách để có thể thay đổi cách thức của quảng cáo.

Một câu chuyện dài như vậy lại phải được cô đọng lại thành một sản phẩm video ngắn 60 giây, còn được yêu cầu phải đạt được chất lượng cao, làm ra được nhất định không đơn giản. Đường Thi có hứng thú, nhưng cô vẫn kiên định tìm cách để không lộ ra: "Tôi chắc là có thể ở đằng sau hậu kỳ trợ giúp mọi người, nhưng có điều thật ra mọi người vốn cũng không thiếu những người chuyên nghiệp."

Đây vẫn là một lời từ chối đầy lịch sự.

Vưu Kim không muốn bỏ cuộc, trong mắt anh Đường Thi chính là nữ chính mà anh đã ngắm trước rồi, cô đã không thể chạy trốn được nữa, nhất định phải tìm cách thuyết phục cô ấy tham gia cùng bọn họ.

Vì vậy anh không ngừng thuyết phục: "Thực ra cốt truyện còn có thể thay đổi lại, cô có cái gì không hài lòng về nó sao?"

"Không, không, không." Đường Thi xua xua tay: "Tôi đối với mọi người đã rất hài lòng rồi, không cần thiết phải sửa đổi lại cái gì cả. Chỉ là Vưu Kim tiên sinh các anh đã tìm nhầm người rồi, tôi thật sự không muốn xuất đầu lộ diện... "

Vưu Kim và Asuka cùng nhau thở dài, Đường Thi tính tình rất cứng rắn những điều mà cô ấy quyết định rồi, hiếm khi có thể thay đổi được.

Quả nhiên đã từ chối yêu cầu nồng nhiệt như vậy của người khác, những thứ khác thì là do cô không muốn làm mất mặt người khác. Vưu Kim muốn có thông tin liên lạc của Đường Thi, cô ấy cũng đã đưa rồi, và sau đó nói lời từ biệt với họ một cách chân thành và đầy hào phóng.

Asuka nhìn cô ấy đã bước đi xa rồi mới nói: "Cô ấy có thể không muốn bị


"Có phải chuyện liên quan đến thân phận không?"

Vưu Kim sờ xuống cằm: "Trở về thay đổi đi, không bằng chúng ta cho nữ chính đeo mặt nạ trong toàn bộ quá trình?"

"Cô nỗ lực đi thương lượng xem, tôi như thế nào cũng đều đồng ý, miễn là Đường Thi tới diễn" Asuka liếm nhẹ chiếc răng nanh của mình: "Tôi có thể biến cô ấy thành nữ thần."

"Con trai cô ấy cũng rất tốt, có muốn đề nghị họ cùng nhau ra nhập một tý không?"

"Tôi cảm thấy có khả năng" Asuka vỗ vỗ lên vai của Vưu Kim: "Anh à, mọi lộ." việc phải trông cậy vào anh rồi."

Năm ngày sau Đường Thi lại nhận được một yêu cầu của Vưu Kim, nói rằng bọn họ đối với kịch bản đã cải tiến lại, có thể ở một số phân đoạn không cần lộ mặt, nhằm tạo cảm giác mông lung và mơ hồ, muốn cho Đường Thi trài nghiệm điều đó.

Anh ta hết lần này đến lần khác nhiệt tình như vậy, Đường Thị thật sự rất ngại ngùng mà không thể từ chối, muốn tự bản thân tùy ý đi đến trước đoàn phim diễn thử, cho đến khi nào có diễn viên chuyên nghiệp khác tới, nhất định sẽ nhanh chóng để người diễn viên chuyên nghiệp đó ở lại.

Không ngờ, sau khi cô trang điểm và mặc trang phục của những nhà tài trợ tên tuổi đó xong, khi đứng trước máy quay, đạo diễn ở đó đã hết lời khen ngợi cô.

"Ôi trời ơi! Khuôn mặt của cô ấy được sinh ra cho màn ảnh này! Tại sao cô ấy không chọn ra mắt?"

Đường Thi thờ ơ trước những lời khen ngợi của mọi người, chỉ cười hờ hững đáp lại: "Không có... Lúc trước tôi đã giúp người quen quay qua một lần ảnh trên tạp chí, đối với việc ra mắt tôi thực sự cũng chưa từng nghĩ đến."

Chưa kể cô ấy cũng không thiếu tiền, cô có khả năng để làm những thứ khác, vì vậy cô ấy đương nhiên không muốn để bản thân chìm đắm trong cái hố đen hỗn độn của ngành giải trí ấy.

Asuka khoanh tay nhìn tạo hình của Đường Thi, từ đầu đến cuối đều là do cô ấy tự mình thiết kế. Tóc tạo kiểu hoang dã, trang điểm màu khói và son môi màu đỏ mọng quyến rũ, giống như cô gái nổi loạn và sôi nổi ở Âu Mỹ, với vẻ ngoài phù phiếm, sự mệt mỏi với thế giới cũng được in trực tiếp vào ống kính.

Đường Thi cảm thấy lúc đó mình đã từng bất chấp tất cả để chống cự đến cùng nhưng sau cùng lại bị Bạc Dạ đâm đến thương tích đầy mình.

Sau đó, cô ấy đứng trước máy quay, dưới ánh đèn mờ, cô ấy chơi guitar điện, rồi tự mình nhẹ nhàng hát một bản nhạc, mặc dù bài hát có bị lạc điệu, nhưng sự hài lòng trong mắt lại hiện rõ, dường như đang có cả thế giới.

Đội ngũ đạo diễn trực tiếp bị nhập tâm bởi kỹ năng diễn xuất tự nhiên của cô ấy, Vưu Kim cùng Asuka đứng ở một bên đối diện màn hình: "Cũng may là cô ấy bị lừa! Bằng không chúng ta đã thiếu mất đi một con cờ mạnh rồi!"

Vì Đường Thi đóng vai một cô gái theo trường phái hoang dã mạnh mẽ, nên ở giai đoạn đầu của phim kiểu tóc của cô ấy khá là gai góc, tóc mái che gần hết khuôn mặt, nếu ai đó quen biết cũng khó để có thể nhận ra đó chính là cô ấy, vì chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng một đôi môi căng mọng, có thể thử tưởng tượng xem người phụ nữ này liệu có những nét mặt thanh tú như nào.

Sau đó cô ấy loạng choạng, cả đoàn phim đã thuê một quán bar để quay phim cho cô, thuận thể trên đường thấy rất nhiều người mẫu nam đến để có thể làm nền cho cô, dưới ánh đèn ở nơi thấp nhất của quán bar. Cô lang thang giữa vô số người đàn ông, đeo theo một đôi bịt mắt hình con bướm, một đôi mắt thâm tình và quyến rũ, đôi môi tô son đỏ và miệng không ngừng thì thầm.


Thân hình của cô mảnh mai, phong thái tao nhã, khí chất quyến rũ, ánh đèn lung linh khiến cho bóng dáng cô giống như một con bướm đang không ngừng nhảy múa, khiến người ta muốn chạy đến ôm cô vào lòng, đặt cô trong lòng bàn tay, nhưng lại không đành lòng bóp nát sự mềm mại đó của cô. bản thân dần chính sợi dây trong tay. Tiếng đắn điện vang lên khiến toàn bộ mạch máu trong cơ thể cô tê lên rần rần, ý thức cũng sôi trào...

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng guitar điện một lần nữa, cô đã tìm lại được con người ban đầu của mình.

Sau đó Đường Thi nắm thật chặt cây đàn guitar điện, mái tóc của cô ấy tung bay, nhưng các nhiếp ảnh gia vẫn đang loay hoay tìm một góc đẹp, từ đầu đến giờ chưa có một khung cảnh nào quay chính diện mặt cả. Tất cả đều là những bức ảnh chụp với mái tóc ôm lấy khuôn mặt của cô ấy. Cô ấy ưỡn lưng rồi cười lớn, bóng dáng lưng gầy guộc, cùng cây đàn guitar điện đang vang vọng trong tay.

Cuối cùng ống kính được kéo dãn ra, để lại khuôn mặt mơ hồ của Đường Thi, khung cảnh này dường như cô đã quay trở lại với cô gái nổi loạn lúc ban đầu, không chịu sự ràng buộc của ai hoang dại phóng khoáng, nhưng mang ánh nhìn thấu đáo, buông bỏ của sự trưởng thành.

Vưu Kim cảm thấy, bộ phim quảng cáo do Đường Thi này, sẽ khiến không ít đàn ông trong thành phố phát cuồng.

Một tuần sau, trang bìa Gia Nhân được phát hành. Trên ảnh là một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng, ôm tỳ bà che nửa mặt, ánh mắt chí mạng, chỉ ngồi ở đó cũng cho người ta cảm giác kinh diễm. Cả thành phố đều kinh ngạc, cô gái trên trang bìa là ai? Người thường trước kia chưa từng xuất hiện sao? Tại sao lại có thể biểu hiện trên trang giấy mạnh mẽ đến thế?

Trong khoảng thời gian ngắn, điện thoại của Kim Nhất bị gọi tới liên tục. Vô số tạp chí thời trang ạt gọi điện thoại cho anh ta, tất cả đều xoay chung quanh một vấn đề: Nữ chính trên trang bìa kỳ này của các anh là ai?

Kim Nhất giữ kín miệng. Nếu Đường Thi đã nói là không muốn gia nhập vào giới này thì anh ta sẽ giữ bí mật giúp cô ấy. Có điều tra được hay không còn phải xem bản lĩnh của họ.

Nhưng tuần thứ hai sau khi trang bìa kỳ này được phát hành, tạp chí COSMO nổi tiếng đã hợp tác với các doanh nghiệp hàng xa xỉ tuyên bố video 60 giây kỳ này. Ngắn gọn súc tích, bao quát hết câu chuyện về tình yêu và bản thân. Chất lượng hình ảnh vẫn đạt tiêu chuẩn cao như thường lệ, ánh sáng và bóng tối dung hợp một cách hoàn hảo, chuyển cảnh cực kỳ sắc bén, cuối cùng kéo dài ra xa, mơ hồ gương mặt của Đường Thi.

Người chú ý phát hiện nữ chính trong đoạn phim ngắn này rất giống với cô gái trên trang bìa tạp chí Gia Nhân. Phát hiện này khiến cả giới thời trang trong thành phố điên cuồng. Trời ơi, cô gái đột nhiên xuất hiện này là ai? Khả năng trình diễn cao siêu như thế, tại sao trước kia lại không có người khai quật?

Kim Nhất cho Đường Thi xem lịch sử trò chuyện của một vài doanh nghiệp nổi tiếng, hơn nữa nói: "Cô không ra mặt thật đáng tiếc. Mọi người đều đang tìm cô."

Đường Thi chỉ cười: "Coi như là sở thích nho nhỏ đi, tôi không thích quá rêu rao." Huống chi nếu cô bị khai quật thì bối cảnh dơ bẩn cũng sẽ bại lộ trước mặt đại chúng, e rằng sẽ gây ra cơn lốc dư luận.

Cô gái bí ẩn này khiến cả giới thời trang điên đảo, không ít người đều share video này, kèm theo những lời khích lệ ba hoa chích chòe, gọi cô là viên ngọc sáng của giới thời trang, niềm hy vọng của tương lai. Netizen khen ngợi như thủy triều, lượt view lập tức hơn một triệu.

"Video lần trước khiến tôi xúc động là video quảng cáo nước hoa Chanel của thiên thần G."

"Trời ơi, cô gái này quả là vưu vật. Ai biết weibo của cô ấy không?"

"Diễn xuất thế này mà là người mới à? Thật khó tin. Không khai quật cô ấy thì thật lãng phí..."

"Xin phổ cập về chị gái bí ẩn này. Em muốn làm fans của chị ấy..."

"Mẹ ơi, một ngày tôi xem video này mười mấy lần, xem mãi không chán, tình cảm thật kịch liệt."

"Khuồn mặt mơ hồ cuối cùng!!! Tôi sắp điên rồi, quả thực là đẹp không sao tả xiết! Tôi phải stan cô này mới được!!! Cổ vũ cổ vũ!!!"

Asuka chụp màn hình bình luận của cư dân mạng gửi cho Đường Thi. Cô nói: “Vưu Kim rất thưởng thức cậu, nói lần sau cậu muốn debut thì có thể tìm anh ấy bất cứ lúc nào." coSMO, tai to mặt lớn của giới thời trang làm chống lưng, đãi ngộ này

nói ra ai cũng sẽ ghen ghét. Ở một thành phố khác, Bạc Dạ vô tình mở video này, không khỏi ngừng thở, con người co rụt lại, khó tin nhìn người trên màn hình. Từng ánh mắt nụ cười, từng động tác cử chỉ âu... Rõ ràng... Rõ ràng chính là Đường Thi. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cô lại có thể mượn chi tiết đều thâm đầm tình cảm, khiến khán giả có thể cảm nhận được câu chuyện trong video. Bạc Dạ xem hết video, mới 60 giây, nhưng anh lại xem lâu dài như cả đời. Sau đó, anh không nhịn được ấn nút phát lại, tiếp tục nhìn đôi mắt sóng sánh của cô, nhìn cô từ điên cuồng ở hộp đêm cho đến vì yêu mà cam tâm nhượng bộ, . cuối cùng tìm lại bản thân. Câu chuyện này. Có giống Đường Thi năm đó yêu mình đến mức dâng hiến cả bản thân không?

Bạc Dạ run rẩy cầm điện thoại, không nói một lời. Tự động phát lại bắt đầu, video ngắn ngủi một phút lại khiến ba hồn bảy vía của anh rung động, cứ như thể người phụ nữ trong màn hình đã chinh phục chính mình. Sau này Bạc Dạ đi ra, thấy Lâm Từ nằm trên bàn xem video của Đường Thi trên máy tính, không khỏi nổi giận: “Cậu xem cô ấy làm gì?"

Lâm Từ hoảng sợ suýt nữa giật nảy cả mình, sau đó đẩy kính: "Tôi nghe nói có quảng cáo nữ chính rất giống cô Thi, cho nên xem thử.."

Trên màn hình máy tính còn đang trình chiếu từng cử chỉ của cô, sóng mắt lưu chuyển vô cùng quyến rũ. Bạc Dạ lập tức xụ mặt: "Tắt đi."

"Cậu Dạ, không phai tôi."

"Sau này không được xem!" Bạc Dạ nghiến răng nghiến lợi: "Có thể mua video này không?"

"Thế... Thế thì ít ra phải mấy trăm vạn.." Lâm Từ cẩn thận nói: "Cậu Dạ, cô Thi không lộ hết mặt, quảng cáo rất hay."

"Rất hay?" Bạc Dạ lặp lại lần nữa. Trợ lý Lâm hoảng hốt, vội đổi cách nói khác: “Cũng... Cũng không dở lắm..."

Bạc Dạ không nói một lời, đen mặt đi ra ngoài, vẻ mặt như muốn giết người. Lâm Từ nhìn bóng lưng anh, còn chưa kịp hoàn hồn. Chẳng... Chẳng phải là không thích vẻ đẹp của Đường Thi bị nhiều người thấy hay sao? Lúc trước còn tìm chết làm gì? Sau khi thấy video của Đường Thi, Diệp Kinh Đường lập tức bật cười.

Người khác không biết nữ chính là ai, nhưng người trong giới từng lui tới với

Đường Thi lại lập tức nhận ra cô. Anh ta cười gửi video cho Bạc Dạ: "Vợ trước của anh thành nữ thần quốc dân kìa.”

Đây là danh hiệu mà gần đây bạn trên mạng gắn cho cô, nói người phụ nữ đeo mạng che đó là tình nhân trong mộng của họ. Kể cả trang bìa của Gia Nhân, sườn xám thời dân quốc, tình yêu khuynh thành trong lửa đạn tứ tung, nếu là người khác thì không thể chụp được cảm giác như thế. Chỉ dựa vào quảng cáo này đã có thể debut, nhưng Đường Thi vẫn ẩn mình trong đại chúng, tính cách trầm ổn như vậy thật sự đáng quý.

Diệp Kinh Đường nói: “Anh vui không?"

Bạc Dạ mắng: "Anh còn quấy rầy nữa thì tôi sẽ chặn anh đấy."

Diệp Kinh Đường lại lơ đễnh: "Dù sao tôi cũng đã đưa Khương Thích về bên cạnh mình, còn Đường Thi của anh thì tôi không biết đâu."

Anh ta lại rất thoải mái. Bạc Dạ tức giận đạp chân ga, lái xe lao vun vút tới dưới lầu công ty coSMO ở đại lục. Vừa mở cửa xe, đã có người đi ra nghênh đón.

"Chào anh, xin hỏi..." Nhân viên lễ tân vừa ngẩng đầu lên đã ngây ngẩn cả người. Đẹp... Đẹp trai quá, mà hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải? Cô suy nghĩ một chút rời chợt nhớ ra, đây không phải là cậu chủ Bạc Dạ sao? Cô lập tức cúi đầu, lắp bắp: "Chào... Chào cậu Dạ... Xin hỏi cậu có hẹn trước không?"

"Tôi với anh Vưu Kim chỗ các cô quen nhau, phiền cô thông báo một tiếng, nói tôi có việc tìm anh ta."

"Vâng, anh chờ một lát." Lễ tận vội nối máy tới văn phòng của Vưu Kim, nhanh nhẹn báo cáo rồi dẫn Bạc Dạ đến bên thang máy: "Cậu Dạ, anh Vưu Kim đang chờ cậu ở tầng 12.”

"Cảm ơn." Bạc Dạ mặt lạnh như tiền. Lễ tân cảm thấy mình cũng không xấu, sao anh ấy... Lại chẳng buồn liếc nhìn mình?

Người ta đồn rằng cậu Dạ có một người phụ nữ yêu thương từ lâu, có người nói cô ấy đã chết, cũng có người nói cô ấy chỉ được anh ấy bảo vệ rất kỹ, không biết là thật hay giả...

Lễ tân đi theo Bạc Dạ, trái tim đập thình thích. Bạc Da tiếng tăm lừng lẫy đang đứng bên cạnh mình, quả thực... Quả thực như trúng xổ số 500 vạn! Nhưng mãi tới khi đến văn phòng của Vưu Kim, có điều mãi đến khi tới văn phòng của Vưu Kim, Bạc Dạ chưa từng nhìn cô lấy một lần. Lễ tân hơi hụt hẫng, quả nhiên tổng tài bá đạo trong lời đồn không dễ cưa chút nào.

Bạc Dạ mở cửa vào phòng, vừa lúc thấy Vưu Kim ngồi trên sofa xoay người lại, cười híp mắt nhìn anh: "Cậu cũng đến đây vì nữ chính trong quảng cáo của chúng tôi hả?"

Nghe thấy anh ta nói "cũng", Bạc Dạ sửng sốt, sau đó hạ giọng: "Còn ai nữa?"

"Cậu chủ nhà họ Tô." Vưu Kim không biết mâu thuẫn giữa họ, chỉ tùy ý nói trong: "Lúc xông vào văn phòng tôi, biểu cảm của cậu ta cũng giống hệt cậu.”

Bạc Dạ đứng thẳng lưng. Quả nhiên Tô Kỳ cũng ý thức được

"Nếu các cậu tới hỏi tôi phương thức liên lạc của cô ấy thì xin lỗi, tôi lòng có dư mà lực không đủ." Xưa nay Vưu Kim luôn quyết đoán: “Lúc trước cô ấy chịu đến đóng quảng cáo đã là vinh hạnh của tôi. Tôi không thể nói cho người khác biết tin tức của cô ấy, sẽ gây ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của cô ấy."

Ý là cho dù tôi với cậu Bạc Dạ là bạn lâu năm, nhưng cũng không thể cho cậu biết tin tức của cô ấy.

Bạc Dạ nắm chặt tay. Không phải anh không thể điều tra Đường Thi ở đâu, chẳng qua anh biết nếu anh xuất hiện trước mặt cô, sẽ chỉ nhìn thấy thái độ lạnh lùng của cô. Cho nên... mặc dù đã đến nơi rất gần cô, anh chỉ muốn hỏi thăm chút tin tức về cô cũng được. "Vậy... Gần đây cô ấy sao rồi?" Bạc Dạ khàn giọng hỏi.

Vưu Kim kinh ngạc vì giọng nói thương cảm của anh, sau đó mới bình tĩnh lại: "Cậu quen cô ấy hả?" Vô số lời nói bồi hồi bên môi, cuối cùng chỉ nói được mấy chữ: "Là một người bạn." Anh không dám nhắc tới quá khứ, quá đẫm máu, quá tổn thương.

"Cô ấy tốt lắm" Vưu Kim không nghi ngờ, bèn nói với Bạc Dạ: “Lúc chúng tôi hẹn gặp cô ấy, khí thế và phong thái của cô ấy khiến tôi rất kinh diễm, xem ra cuộc sống không có phiền não, đôi mắt rất trong trẻo."

Trái tim Bạc Dạ vừa chua xót vừa đau đớn, không biết nên vui vẻ hay nên thống khổ. Vui vì cô sẽ không tái phát bệnh trầm cảm như trước kia, đau khổ là vì rời khỏi mình, nên cô ấy mới có thể hạnh phúc đến thế.

"Đúng rồi, cô ấy còn có một đứa con." Nhớ tới trai của Đường Thi,

Vưu Kim lập tức mìm cười, xem ra rất thích Đường Duy: "Là một đứa bé rất thông minh, biết nói tiếng anh, xem ra được dạy dỗ rất tốt. Hơn nữa khứu giác thời trang rất mạnh. Tôi cảm thấy thằng bé trưởng thành cũng có tiềm năng trở thành siêu mẫu."

Bạc Dạ không nói chuyện. Khoảnh khắc ấy, anh bỗng nhớ tới ánh mắt đề phòng của Đường Duy khi đối mặt với mình, đột nhiên cảm thấy mình làm cha thật thất bại.

"Thằng bé hơi giống cậu." Vưu Kim quan sát Bạc Dạ một hồi rồi nói đùa: "Đường nét hơi giống, chắc là vì hai người đều rất bảnh trai."

Bạc Dạ cười chua xót, kìm nén giọng nói run rẩy: "Cảm ơn lời khen của anh." Sau đó anh chào tạm biệt Vưu Kim rồi ra ngoài, bước chân như rơi vào vực sâu.

Nghe Vưu Kim nói gần đây Đường Thi rất tốt, anh bắt đầu bất an, lo lắng cô thật sự rời khỏi thế giới của mình. Người ta thường nói tình cảm nếu là hai đường thẳng song song thì sẽ rất đau khổ, bởi vì vĩnh viễn song song, vĩnh viễn không thể gặp nhau. Nhưng Bạc Dạ cảm thấy khi quan hệ của hai người biến thành hai đường thẳng giao nhau mới đau đến cào xé ruột gan, bởi vì chỉ có một lần gặp mặt rồi đi ngược chiều nhau, mỗi người đi về một hướng, cuối cùng không bao giờ gặp lại.

Anh ngẩn người rời khỏi văn phòng, bước vào thang máy, rời khỏi công ty của Vưu Kim. Lễ tân nhìn bóng lưng anh, đột nhiên dụi mắt. Không hiểu sao cô lại cảm thấy bóng lưng anh... trông thật cô đơn.

Đêm nay, Hàn Nhượng trở về rất sớm, vẻ mặt mỏi mệt. Đường Thi vừa lắp ráp mô hình với Đường Duy xong, thấy anh ta về thì rót một ly nước ấm cho anh ta: "Anh không sao chứ? Chuyện của Thích Thích sao rồi?"

“Diệp Kinh Đường không chịu thả cô ấy." Hàn Nhượng uống một ngụm nước ấm, đấm lên sofa: "Chết tiệt! Ba tôi quan hệ tốt với nhà họ nên không thể trở mặt, đây mới là điều khiến tôi thống khổ nhất.

Đường Thi hơi thất vọng, nhưng lại không muốn từ bỏ hy vọng, bèn an ủi anh ta: "Không sao, có anh ở đây, chắc chắn Khương Thích sẽ tin tưởng anh.”

"Tôi chỉ căm hận mình không phải là lãnh đạo cao tầng của công ty. Nếu thế thì tôi sẽ có quyền lợi dụng công ty đối kháng với doanh nghiệp của Diệp Kinh Đường" Hàn Nhượng ngẩng đầu nhìn Đường Thi, gắn từng chữ: "Đường Thi, cô nói xem tôi có nên trở về tiếp nhận công ty của ba tôi không?"

Đường Thi kinh hãi: "Chẳng phải anh vẫn không thích thương trường sao? Anh thích nhất là nấu ăn.

"Không, làm đầu bếp thì chẳng chiếm được thứ gì” Hàn Nhượng không nhịn được gầm lên: “Bởi vì tôi đến chừng này tuổi rồi mà chỉ lo cho bản thân là được, không kế thừa tài sản gia đình nên mới không có bản lĩnh chống lại Diệp Kinh Đường."


Anh ta... Có thể vì Khương Thích mà từ bỏ sở thích lớn nhất của mình, có thể thu hồi tính cách tự do tiêu sái, giống như lên chiến trường, cho dù là vì Khương Thích, anh cũng phải xông lên cho bằng được! Hàn Nhượng nhìn chằm chằm Đường Thi: "Tôi sẽ không để Khương Thích trở lại bên cạnh Diệp Kinh Đường, không bao giờ!"

Anh sẽ dốc hết sức kéo cô ấy về từ tay một người đàn ông khác.

Đường Thi thở dài, vỗ vai Hàn Nhượng: "Anh cố gắng là được, đừng áp lực quá. Chắc chắn Thích Thích cũng sẽ nghĩ mọi cách bỏ trốn. Chúng ta đều đồng lòng"

Hàn Nhượng không nói chuyện. Đường Thi kêu Đường Duy chơi với anh. Cô không thể can thiệp vào chuyện của họ. Cô về phòng, ngả người lên giường. Khương Thích thật hạnh phúc, có người vượt qua muôn trùng khó khăn vì cô ấy, cô ấy may mắn hơn cô rất nhiều. Cô thật sự hy vọng cô ấy có thể nhận được hạnh phúc.

Ngoài cửa, Đường Duy nhìn Hàn Nhượng, khẽ hỏi: "Anh Nhượng, anh định trở về tiếp nhận công ty của ba anh hả?"

Hàn Nhượng cười chua xót, vuốt má cậu bé: “Đúng rồi."

Đường Duy hỏi: “Anh đi làm thì dẫn em đi cùng được không? Nếu em được nghỉ học."

Hàn Nhượng sửng sốt: “Em muốn học để làm gì?"

"Em muốn học xem các anh làm ăn kiểu gì" Đường Duy nghiêm túc nói: "Em muốn huấn luyện kỹ năng tư duy của mình." "em..." Hàn Nhượng chần chờ một lát rồi vẫn không nói hết câu, chỉ cười nói: "Được, vậy thì chúng ta cùng nhau học tập. Chờ xem. Cuối cùng sẽ có ngày họ đều có khả năng bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK