“Sinh nhật của chủ, cháu có thể không đến sao?”
Đường Duy nhìn Tô Kỳ, sau đó cười nói: “Dù sao chủ cũng chăm sóc cháu từ bé đến lớn “Thằng nhóc này thật sự rất hiểu ân nghĩa "
Tô Kỳ đối xử với cậu như con ruột vậy, nói với Đường Duy “Thế nào, bao giờ thì cháu sẽ hoàn toàn tiếp nhận sản nghiệp trong tay ba cháu? Chú thấy ba cháu bây giờ ngày nào cũng hận không thể ra nước ngoài nghỉ ngơi dưỡng lão." “Cháu mới thu dọn đồng hỗn độn của ba cháu
Đường Duy giả vờ không quan tâm: "Không ai dám quản cháu” “Ai, còn to gan hơn Bạc Dạ năm đó, dám nói đế quốc của nhà các cháu là đồng hỗn độn.
Tô Kỳ vô vai Đường Duy: "Nhóc à, còn lâu mới có thể gánh vác trách nghiệm được. Nghe nói hôm nay cháu một mình đến đây sao? Từ Dao cùng đến với cháu hay là... “Cô ta đến sau
Đường Duy theo bản năng phân rõ quan hệ của mình và Từ Dao trước mặt Tô Kỳ. Không biết vì sao, cậu chưa bao giờ để ý đến những điều này, nhưng bây giờ phản ứng đầu tiên của cậu chính là phải nói rõ chuyện này.
Cậu hằng giọng: “Cháu một mình đến đây trước. Đúng rồi, quà cháu đã đưa cho Bạc Nhan rồi, lát nữa cô ấy sẽ chuyển cho chú
Tô Kỳ nhìn Bạc Nhan, Bạc Nhan cũng khẽ cười nói: "Vâng, phục vụ đang bảo quản. Ba, hôm nay ba nhận quà đến mềm tay rồi.”
Tô Kỳ vui vẻ, đúng lúc này có người đi qua tìm ông ấy nói chuyện, ông ấy vẫy tay lại bị mấy người bạn cũ lôi đi.
Bạc Nhan và Đường Duy im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó Bạc Nhan nói: "Vậy tôi đi tiếp khách với ba tôi trước đây, anh có chuyện gì có thể gọi phục vụ giúp đỡ. “Tôi cũng là khách
Giọng nói của Đường Duy vẫn cao ngạo như cũ: "Nếu như cô đã muốn đi tiếp khách, vậy thì tiếp tôi là được rồi đúng không?"
Bước chân của Bạc Nhan dừng lại, cô quay đầu lại nhíu mày: “Tôi không biết ý của anh." “Gia ngốc sao?"
Đường Duy nhếch môi cười, khi cậu nở nụ cười, thế giới đều nghiêng ngả. Có người đã từng nói, xã hội này đều nhìn mặt, nhìn mặc đến bước nào chứ?
Đó chính là nếu như một người như Đường Duy phạm phải sai lầm, cho dù là lỗi lầm không thể tha thứ, đều có thể dễ dàng tha thứ theo thời gian.
Khi thượng để tạo nên cậu đã ưu ái cậu như vậy, nếu như nói đẹp muốn làm gì cũng được, vậy thì Đường Duy hoàn toàn đại diện cho câu nói này.
Dựa vào thân phận của cậu, dựa vào mặt của cậu, cậu sở hữu tất cả những thứ mà người khác không có, vì vậy cậu sống rất hời hợt sa đọa, có rất nhiều lúc trong lòng cậu biết rõ mình không phải là thứ gì tốt, cũng biết rõ nhân phẩm của mình rất là đồ bỏ đi. Nhưng cậu không quan tâm.
Ví dụ như vào lúc này, cậu nhìn gương mặt Bạc Nhan, chậm rãi nhả ra một câu: “Cứ muốn tôi phải nói rõ ràng sao? Hay là nói cô đang giả vờ không hiểu? Hửm? Bạc Nhan, bây giờ tôi đang cầu xin cô ở cùng tôi."
Ở cùng tôi.
Cậu dùng giọng điệu ra lệnh.
Từ khi Đường Duy sinh ra đã mang theo vầng hào quang, quen đứng ở trên cao, nên rất giỏi ra lệnh. Mà Bạc Nhan... cậu không thể vất bỏ được, vậy thì dứt khoát không vất bỏ nữa, năm chặt trong lòng bàn tay, giống như một thứ đồ chơi. “Muốn tôi ở cùng anh à?"
Bạc Nhan cười: “Lời nói này, sao tôi lại nghe có mùi ám muội vậy? Hửm? Dù sao cậu Đường cũng đã làm quá nhiều chuyện với tôi rồi. Anh nói là ở cùng... là bây giờ nói chuyện với anh sao?"
Cô vô tư nghiêng người về phía trước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở bên tại Đường Duy, cho dù làm tổn hại đến lòng tự trọng của cô, cũng phải muốn cậu đau đớn.
Cô nói: "Hay nói... muốn tối nay, tôi ở trên giường cùng anh?"