Đúng vậy, hôm nay Tô Kỳ cũng đứng bên cạnh, anh ta muốn tự mình mang Tô Nhan đi, cậu cũng không thể nói được.
Đường Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau giống như cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Vậy, ngày mai đi làm anh sẽ đến gặp em”
“Tô Nhan dứt khoát nói: “Không cần tới, nhà họ Bạc rất nhiều việc bận rộn, anh đến tìm tôi là kiếm thêm chuyện cho mình à”
Ai ngờ Đường Duy không từ chối, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừ, nói cũng có lý”
..? Quả nhiên vẫn là Đường Duy, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thực sự bỏ lại sự nghiệp của mình.
Bước chân Tô Nhan giống như chạy trốn ra khỏi văn phòng, nhanh giống như cô đang chạy, Tô Kỳ liên tục kêu mấy tiếng cũng không dừng lại.
Anh ta không biết làm sao quay đầu nhìn Đường Duy, lắc đầu nói: “Duy Duy, cũng không còn sớm, mau trở về thôi Đường Duy không lên tiếng, đúng lúc này, ánh sáng chiều rực rỡ xuyên qua cửa sổ sát đất sau lưng phòng làm việc chiếu thắng vào lưng cậu, dáng người cao thẳng đứng ngược lại ánh sáng, xung quanh được phác họa bởi một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, khiến cho các đường nét của cậu trở nên thanh mảnh và tinh tế hơn Người đàn ông đứng đó nói một câu mà Tô Kỳ nghe không hiểu: “Ngày vẫn tối đen”
Tô Nhan nghĩ rằng Đường Duy đã suy nghĩ thông suốt, hai người sau đó cứ thế trôi qua như vậy, cậu bận bịu với công việc của xí nghiệp nhà họ Bạc, trở thành cậu chủ nhà họ Bạc của mình, cô thì vất vả nhận lấy gánh nặng trên người Tô Kỳ tiếp tục bước đi…
Ai biết ngày thứ hai Đường Duy ôm máy tính, dẫn theo trợ lý xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Tô Kỳ Hai ba con Tô Tiểu Kỳ và Tô Đại Kỳ đồng thời há to miệng.
Đường Duy mặt không đổi sắc nói: “Đến xem hai người quá lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của tôi”
Cho nên cậu dứt khoát mang máy tính đến cùng nhau làm việc.
Trước sự ngạc nhiên của Tô Nhan và Tô Kỳ, Đường Duy không hề xấu hổ, ung dung cầm máy tính như đang ở công ty của chính mình, trên mặt trợ lý Đơn Giản bên cạnh cũng nở một nụ cười hòa nhã dễ thân cận, đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Nhan còn lên tiếng chào hỏi: “Xin chào cô Tô.”
Tô Nhan nhận ra người trợ lý này của Đường Duy, đưa tay không đánh người cười, chỉ có thế đáp lại một câu chào anh, ngược lại ông ba già sau lưng cô lại trở nên cảnh giác: “Cậu đúng ra nên đi làm ở nhà họ Bạc”
Cái tư thế này làm sao giống như là đến thu mua công ty của Tô Kỳ anh ta thết Đường Duy đoán được Tô Kỳ đang suy nghĩ gì, hơi nheo mắt lại, như đang có tâm trạng tốt nói một câu: “Chú yên tâm, nhà họ Tô sự nghiệp rộng lớn, còn chưa đến mức cháu có thể dao động”
Vấn đề này từ miệng của Đường Duy nói ra dường như không phải là thật lòng khen ngợi mà giống như âm dương quái khí.
Tô Kỳ mặt dày không cười: “Thắng nhóc này, cám ơn cháu đã khen chú.
Đường Duy đi thẳng đến phòng làm việc của Tô Kỳ, lúc cậu còn rất nhỏ đã nhảy xuống biển, sau khi sống sót, việc đầu tiên cậu làm chính là gõ cửa phòng làm việc trong công ty của Tô Kỳ, bởi vì khi đó cậu chỉ có thể đánh cược tất cả mọi thứ trên người Tô Kỳ, chỉ có Tô Kỳ là sẵn lòng giúp cậu chống lại Bạc Dạ.
Mọi thứ ở đây đối với cậu đã vô cùng quen thuộc rồi, nhà họ Tô bây giờ như mặt trời ban trưa, mấy chục năm đều đứng trong top đầu, điều đó đủ chứng tỏ hồi nhỏ cậu đã có tầm nhìn xa như thế nào, ngoắc ngoắc môi, Đường Duy ngồi xuống trước bàn làm việc của Tô Nhan, để máy tính xuống, giống như cậu mới là chủ nhân của căn phòng nhỏ này, nói với hai ba con vẫn đứng trợn mắt nhìn nhau ở cửa: “Vào đi.”
Đậu mái Cậu ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn nhà họ Tô trái lại rất thuận tay thuận chân!