Chương 9. Tiếp rượu, cũng đừng hối hận!
Bạc Dạ bị những lời này của cô kích động, anh hét lên hỏi ngược lại cô: “Cô có giỏi nói lại một nữa xem?"
Đường Thi không nói gì mà chỉ đứng nhìn anh, trong quá khứ cô đã yêu anh nhiều bao nhiêu, thì bây giờ cô hận anh bấy nhiêu.
Cô nói: "Bạc Dạ, anh tổng tôi vào tù năm năm, đã năm năm rồi. Tôi đã hiểu ra, thực ra tôi vô tội hay không vô tội cũng không quan trọng chút nào. Điều quan trọng nhất chính là anh, từ trước đến nay không bao giờ tin tưởng tôi."
Cô nói với ngữ khí nhanh mà lạnh lùng, như thể Bạc Dạ là một người lạ không đáng quan tâm, hay từ một góc độ sâu sắc khác, cô đang cố gắng làm tổn thương anh.
Đường Thi mim cười, nụ cười cực kỳ chế giễu: "Anh đừng nói với tôi, bây giờ mới nhận ra tình cảm đã từng của chúng ta vẫn chưa hết?"
Đôi mắt tức giận của Bạc Dạ xuất hiện vài tia rạn nứt, anh đứng dậy và đột nhiên bóp chặt cổ Đường Thi.
Ảnh mắt lạnh như băng nhìn xuống dưới, trên khuôn mặt thanh tú của anh phủ một lớp băng lạnh lẽo, anh nhìn cô và cười một cách cực kỳ tàn nhẫn: “Ai đã dạy cô nói chuyện như thế này, hả?"
"Ra khỏi tù, nên cảm thấy đôi cánh của mình cứng cáp hơn rồi sao?"
Xung quanh Đường Thi lạnh như băng, cổ bị anh bóp chặt, không khí bị dồn nén kèm theo hơi thở gấp gáp của cô, cô nói: "Bạc Dạ, đây là những gì mà anh đã dạy cho tôi!"
Cơ thể Đường Thi run lên, máu trong người cô chảy ngược lại.
Đường Thi cười một cách yếu ớt dưới bàn tay anh: "Anh yên tâm, chỉ cần anh trả con trai lại cho tôi, Đường Thi tôi cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa! Ngay cả khi chết đi, tin tức về cái chết cũng sẽ không truyền đến tai anh một chữ!"
Bạc Dạ nhìn cô như thể không tin được và nói một cách đau đớn: "Cô nói cái gì?"
Đường Hoan dột nhiên vùng vẫy dữ dội, cô hất mạnh cánh tay của Bạc Dạ ra, bước chân cô không ổn định nên bị ngã xuống đất, đầu gối đập xuống sàn gỗ phát ra một âm thanh khó chịu, nhưng cô không lên tiếng, sau đó cô loạng choạng đứng dậy trước mặt Bạc Dạ.
Cô nói: “Bạc Dạ, anh đã bóp chết tất cả tình yêu của tôi dành cho anh, anh còn muốn gì ở tôi nữa? Tôi đã không còn gì để cho anh nữa rối, nhà họ Đường cũng đã bị anh nuốt sạch không còn một mảnh. Bạc Dạ, coi như tôi cầu xin anh, anh thương hại tôi có được không?"
Anh thương hại tôi có được không?
Một vài chữ ngắn ngủi nhưng lại biến thành một con dao sắc bén đâm xuyên qua trái tim anh, nó giống như nỗi đau khi anh chứng kiến cô bị đưa lên xe cảnh sát năm năm trước, lại một lần nữa lan đến trái tim anh, đôi mắt của Bạc Dạ co rúm lại, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: "Rốt cuộc cô muốn như thế nào?"
"Tôi nên hỏi anh câu này mới đúng."
Khi Đường Thi ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt cô vỡ vụn thành từng mảnh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, minh đã trốn thoát được năm năm, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của Bạc Dạ.
Tôi yêu anh, cho nên tôi đã trả giá bằng năm năm tù giam, Bạc Dạ, hãy buông tha cho tôi, có được không?
Cổ họng anh trở nên chua chát, khi anh nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Đường Thi, trong lòng rất khó chịu, anh kéo mạnh cổ áo, lờ đi không nhìn vào mặt cô và hạ giọng nói: "Muốn đòi lại con trai cũng được. Tối nay hãy đi mago một chuyen, uống rượu với khách hàng của tôi.”
Đường Thi ngẩng đầu lên nhìn anh một cách hoài nghi, cô mở to mắt và nhìn anh chằm chằm: "Bạc Da, anh bảo tôi đi tiếp rượu sao?"
Bạc Dạ cười nhạo cô: "Thế nào, không phải muốn đòi lại con sao? Chút việc nhỏ này cũng không làm được sao?"
Đường Thi lùi lại vài bước, cô bầm bầm và lắc đầu: “Tôi không tàn nhẫn như anh..."
Nói xong, cô lại bật cười, mặc dù nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nhưng cô vẫn nhìn anh cười: "Được thôi, Cậu Bạc đã nói như vậy, tôi làm gì có lý do để từ chối. Chẳng qua cũng chỉ là một chầu rượu, có thể đổi lại được con trai tôi, tôi có chết cũng không từ chối!"
"Chỉ là..." Đường Thi ghé sát lại gần anh, mim cười bên tai anh với một giọng nói lanh lành: "Anh đừng hối hận!"
Dường như có một cảm xúc gì đó dâng trào trong trái tim anh, nhưng anh không bắt được mà cứ để nó biển mất như vậy. Nhìn vào Đường Thi dang đứng trước mặt, anh cảm thấy có chút hoàng hot.
Tại sao...khi chúng ta gặp lại nhau, luôn là hình ành rút kiếm chĩa vào đối phương?
Đã năm năm rồi...tất cả tình yêu đã bị xóa sạch, phần còn sót lại chỉ là sự hận thù đã đi lạc lối, nếu như nó bùng cháy, không biết sẽ khiến bao nhiêu người phải đau lòng?
Anh nên hận cô, cô đã hại chết An Mật, hại chết cả đứa con của cô ấy, nhưng tại sao cô cũng dùng ánh mắt đó nhìn anh? Đường Thi, một kẻ giết người như cô, cô dựa vào dâu chứ!
Trái tim Bạc Dạ đau nhói, anh bước lên trước và túm lấy cổ áo cô: “Loại phụ nữ như cô, cho dù tận tay đưa lên giường của người khác, tôi cũng sẽ không chớp mắt."
"Đúng vậy!" Đường Thi cười lớn: "Tôi đã trài nghiệm sự hận thù của anh năm năm trước, bây giờ những thứ này đều không đau không ngứa nữa rồi."
Nói xong cô mở mắt ta và nhìn Bạc Dạ với ánh mắt mệt mỏi chết lặng.
Một thân thể tàn tạ như thế này rốt cuộc có thể chịu đựng được bao nhiêu tình yêu và thù hận nữa?
Bạc Dạ, kiếp này của tôi đã không còn nguyên vẹn rồi, nên tôi cũng không quan tâm đến việc bị tàn phá thêm đâu.
Có rất nhiều cảm xúc giấu trong đôi mắt Bạc Dạ mà cô không thể hiểu được, cô cũng không muốn hiểu chúng. Đôi mắt đó khóa chặt cô như một thủ lĩnh của bầy sói. Đường Thi cảm thấy rằng cô đã chết vô số lần trong mắt anh.
Cô ưỡn thằng lưng, rõ ràng đôi vai vẫn đang run rẩy, nhưng cứ như vậy mà đạp cửa bước ra ngoài.
Những người bên ngoài đầu ngẩng đầu lên và thấy một người phụ nữ xinh đẹp quần áo không chỉnh tê bước ra từ văn phòng Tổng giám đốc với đôi mắt đôi mắt đỏ hoe, bước đi với tốc độ rất nhanh, khi đi ngang qua bọn họ còn để lại một mùi hương mơ hồ, sau đó bóng dáng mảnh khảnh biến mất, mọi người đều suy đoán xem cô là ai.
"Bóng lưng trông rất quen..."
"Đúng vậy, luôn cảm thấy trước đó tôi đã gặp ở đâu đó rồi."
"Cô ấy bước ra như vậy...lẽ nào là tình mới của Tổng giám đốc?"
"Chậc chậc, nhưng biểu hiện dường như là vừa cãi nhau với Tổng giám đốc?"
"Vậy tôi đoán đó là hotgirl trên mạng dây dưa không dứt đây mà, còn cho rằng mình có thể bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng cơ."
"Đừng quan tâm nữa, người Cậu Bạc yêu nhất vẫn là cô An."
Đường Thi nhanh chóng bước vào thang máy, sau đó cách ly với những tiếng nghị luận xi xào bên ngoài. Khi thang máy xuống tầng một, ngay khi cánh cửa mở ra cô liền nhìn thấy Giang Yết đang ôm thư kí của Tổng giảm đốc đi vào.
" Đường Thi chào hỏi một cách xã giao:
"Chào cậu Giang"
"Nhanh như vậy dã đi rồi sao?"
Giang Yết buông thư ký ra và mỉm cười với Đường Thi: “Nói chuyện thế nào?"
"Cậu Giang nghĩ rằng tôi đến để kể chuyện cho Bạc Dạ nghe sao?"
Giọng nói của Đường Thi rất bình thàn, giống như một cơn gió lướt qua có thể thổi đi, khi cô đi ra ngoài, Giang Yết nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.
"Anh làm gì vậy?"
Đường Thi quay dấu lại, chỉ thấy Giang Yết nhảy ra khỏi thang máy dưới ánh mắt sững sờ của cô thư ký, bỏ lại cô ấy một mình đi lên trên. Khi cánh cửa đóng lại, Giang Yết nheo mắt nhìn cô ta cười, nụ cười tươi như hoa vậy: "Người dẹp, lần sau tôi lại đến tìm cô nhé, tạm biệt!"
Vừa nói xong với cô thư ký Giang Yết liền quay đầu lại nói với Đường Thi: "Tôi đổi ý rồi, ban đầu định tìm Bạc Dạ, chi bằng bây giờ trực tiếp tìm cô.”
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Vietwriter